TAILIEUCHUNG - ‘Phía ấy con tàu

Những đêm thật sâu tôi mới nghe được tiếng con tàu. Lúc ấy tôi thấy nhớ một lúc nào tôi đang ngật ngừ bên cửa sổ, loang loáng những bụi gai hun hút và bao giờ cũng vậy chúng vẫn hồn nhiên vẫy chào cái nhìn lãnh đạm của con người. May chăng chỉ có con tàu thỉnh thoảng cất tiếng réo chào tạm biệt. | Phía ây con tàu- 7 đ đ đ đ đ đừ Những đêm thật sâu tôi mới nghe được tiếng con tàu. Lúc ấy tôi thấy nhớ một lúc nào tôi đang ngật ngừ bên cửa sổ loang loáng những bụi gai hun hút và bao giờ cũng vậy chúng vẫn hồn nhiên vẫy chào cái nhìn lãnh đạm của con người. May chăng chỉ có con tàu thỉnh thoảng cất tiếng réo chào tạm biệt. Nhà Hân phía trước là con đường băng vào thành phố hừng hực những đoàn xe băng ngang về trung tâm. Đằng sau cách một khoảng vườn ẩm ướt lạnh lẽo là đầm đìa nước là đường tàu thép xanh đen. Hân kể cho tôi nghe ngày xưa lũ dế hay đu trên những ngọn cỏ gọi sang bên này những lúc không có con tàu đi băng qua. Hân quen với tiếng con tàu thở mệt mỏi hay hối hả khi rời ga băng về phương Nam hoặc trở ra Bắc. Vào thành phố mấy ngày đầu em ngủ không được đấy Tôi cười Không có con tàu ru chứ gì . Hân cười tinh quái Tàu gào thì có Cũng là lộ hành mà đi tàu thấy hiu hiu làm sao ấy lũ trẻ từ trong những căn nhà lá bé nhỏ cứ chạy ra tần ngần nhìn cửa sổ con tàu. Đã mấy lần ở chổ tránh tàu tôi đã nhường cả phần bánh ngọt cho mấy đứa nhỏ chỉ cao hơn vồng cải ngồng vàng xơ xác chìa tay ra xin. Mà quái làm sao chúng chỉ xin những đoàn tàu dừng lại khi trời bắt đầu xẩm tối. Công thấy ở nhà thế nào Tôi hỏi khi Hân trở về thành phố. Hân rầu rỉ Hàng rào cây đinh tử của em bị phá hết rồi . Mở đường thì phải chịu thôi xe ủi nó đâu biết thương dù hàng rào bé nhỏ. Tôi nói như vậy nhưng thực ra cũng nhói lòng khi đi qua nhà Hân thấy hàng rào đinh tử biến mất chỉ còn trơ trọi đất. Tôi an ủi Khi nào công lấy băn g cử nhân trở về lúc ấy hàng rào đinh tử sẽ xanh trở lại . Hân bước ra cửa đi lại mảnh vườn đầy lá rụng. Hân quay lại hỏi người đang đi tới Lũ dế của Hân sao không chịu leo lên cỏ đùa nữa nhỉ . Nó già rồi có ai đứng trong vườn khóc nhè nữa đâu mà nó đùa để vui . Tôi bồi hồi nhớ về ngày xưa khi chúng tôi hay ra đây chơi. Lũ kiến trên cây xoài ngày đó hung dữ như bầy sư tử đói bâu tới thằng con trai hăm hở. Giờ nó nhìn tôi hối hận vì chẳng bao giờ thấy gã phải leo .

TAILIEUCHUNG - Chia sẻ tài liệu không giới hạn
Địa chỉ : 444 Hoang Hoa Tham, Hanoi, Viet Nam
Website : tailieuchung.com
Email : tailieuchung20@gmail.com
Tailieuchung.com là thư viện tài liệu trực tuyến, nơi chia sẽ trao đổi hàng triệu tài liệu như luận văn đồ án, sách, giáo trình, đề thi.
Chúng tôi không chịu trách nhiệm liên quan đến các vấn đề bản quyền nội dung tài liệu được thành viên tự nguyện đăng tải lên, nếu phát hiện thấy tài liệu xấu hoặc tài liệu có bản quyền xin hãy email cho chúng tôi.
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.