TAILIEUCHUNG - Phong vân đệ nhất đao - tập 18
Tham khảo tài liệu 'phong vân đệ nhất đao - tập 18', khoa học xã hội phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả | PhongVân Đệ Nhất Đao Nguyên Tác Cổ Long Dịch giả: Hàn Giang Nhạn CHƯƠNG THỨ MƯỜI TÁM ĐINH GIA THẤT TIÊN NỮ óng. Thái dương nhả lửa xuống cánh đồng bao la man mác, không gian N dợn sóng, sóng lượn trên đầu cỏ héo úa. Mã Phương Linh dường như không hề biết gì về cái nóng chung quanh, nàng quất roi liên hồi giục con Yên Chi Mã chạy cuồng lên. Mồ hôi nàng đổ, tung bay ngược ra sau như sương sa nặng hạt. Nàng chạy đi,không cần định hướng,đến bây giờ nàng mới tỉnh ngộ mình là con người đáng thương nhất trên đời, thân phận đại tiểu thơ của Vạn Mã Đường không thể đảm bảo cho nàng một điểm hạnh phúc dù nhỏ nhất. Nàng có nhà, nhà to, song trong ngôi nhà đó không có một ai hiểu nàng, hay không còn một ai hiểu nàng. Trần Tam Nương đã đi rồi, phụ thân nàng cũng vắng mặt luôn. Còn bằng hữu ? Không có một ai là bằng hữu của nàng. Bọn mã sư thì làm gì chen nổi vào hàng bằng hữu của con gái của chủ nhân. Còn Diệp Khai, tên đó đáng chết đi cho rồi. Nàng phát hiện ra nàng quá bơ vơ lạc loài trên cõi đời này, không có một điểm tựa nào cho cả tâm hồn và thể xác. Nàng suýt điên với phát hiện đó. Quan Đông Vạn Mã Đường, lá cờ năm chữ vẫn như ngày nào, tung bay phảng phất trên đầu cột cao, màu chữ vẫn đỏ chói. Hiện tại có một người đang đứng tại đồng cỏ, ngẩng đầu lên, ngưng ánh mắt nhìn lá cờ. Người đó vóc ốm nhưng có vẻ kiên cường, phảng phất cô đơn tĩnh mịch. Con người đó như một thân cây bơ vơ giữa cánh đồng mênh mang, một cây quật cường trước gió. Người đó mang đao, Mã Phương Linh nhìn thấy tay y đặt nơi chuôi đao. Người lạnh lùng, đao bất tường, đó là Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết như không nghe thấy tiến vó ngựa, không hay nàng đến gần, hắn dường như cũng không hay luôn nàng dừng ngựa, xuống ngựa và
![](../images/loadingAnimation.gif)
đang nạp các trang xem trước