TAILIEUCHUNG - Long hổ phong vân - tập 17
Hồi 17: THIÊN PHONG THẬP TỨ LANG Chợt nghe tiếng nước chảy róc rách xa xa, trước mắt hai người dần dần hiện ra một bờ núi cheo leo, bên dưới nước chảy cuồn cuộn bọt tung trắng xóa Tiểu thuyết của Cổ Long mang phong cách hiện đại, tính triết lý sâu sắc, rất khác biệt với các võ hiệp tiểu thuyết gia cùng thời và trước đó. Truyện hoàn toàn hư cấu về thời gian và không gian nhưng tâm lý và quan hệ của các nhân vật trong truyện lại rất thật. Cổ Long không miêu tả kỹ về. | Long Hổ Phong Vân Cổ Long CHƯƠNG THỨ MƯỜI BẢY THIÊN PHONG THẬP TỨ LANG Chợt nghe tiếng nước chảy róc rách xa xa, trước mắt hai người dần dần hiện ra một bờ núi cheo leo, bên dưới nước chảy cuồn cuộn bọt tung trắng xóa. Nối liền khoảng cách mười trượng của hai bờ núi là một chiếc cầu treo lắc lẻo, chiều ngang không quá hai thước. Trên cầu có một người đang ngôi xếp bằng, gió núi thổi bồng lớp áo, trông như có thể thổi rớt y xuống cầu bất cứ lúc nào. Và một khi ró7t xuống, với chiều sâu thăm thẳm đó, xương thịt dù bằng thép nguội cũng khó nổi vẹn toàn. Nhưng người ấy, đôi mắt đang khép kín, hình như đã ngủ. Tiểu Phi tiến đến gần nhìn kỹ người ấy, thấy da mặt gã như sáp vàng, mày rậm mũi khoằm, tuy mắt nhắm lại, nhưng sát khí như vẫn toát ra bừng bừng qua khuôn mặt. Gã ngồi xếp bằng, để lộ đôi chân trần mốc thếch, phía trước mặt lại để đôi guốc bằng cây đen gót khá cao, trên đôi guốc gác ngang một thanh trường kiếm vỏ cũng màu đen và hình dáng rất kỳ dị. Gió núi lay tà áo gã kêu lên phần phật, trên chiếc bào đen hình như dùng kim tuyến một hàng chữ thảo, nét bút tung hoành nhưng rồng bay phượng múa: “Kiếm ra khỏi vỏ, đối phương khó sống” Giữa khung cảnh âm u thanh tú c3a sơn khuê, vụt hiện lên một con người ngụy dị như thế khiến cho cảnh vật bỗng chốc đượm đầy vẻ thần bí. Tiểu Phi thoáng rùng mình, quay sang Nam Cung Linh thấp giọng hỏi: -Ai thế ? Nam Cung Linh lắc đầu. Tiểu Phi lại hỏi: -Nhậm phu nhân phải chăng ở bên kia bờ đôi diện ? Vẫn không lên tiếng Nam Cung Linh lại gật đầu. Tiểu Phi mạnh dạn bước tới trước vòng tay: -Xin bằng hữu cho mượn lối một tý được chăng ? Nhưng người nọ vẫn nhắm mắt ngồi im, hình như không hề nghe tiếng hỏi. Tiểu Phi đành nhắc lại lần nữa: -Bằng hữu có thể cho .
đang nạp các trang xem trước