TAILIEUCHUNG - Người Dũng Cảm

Căn phòng màu trắng, chân tường được quét thêm một lớp sơn xanh ngọc cao gần bằng đầu gối. Sàn lót gạch tàu, lem nhem dấu giày - cứ như cả tháng rồi chưa ai lau. Tấm rèm ngăn cách phần giường bệnh của nữ đã khá cũ. Vải bị đổ lông, đầy mùi bụi. Trên trần nhà, cái quạt có từ thập niên 80 kêu rè rè, lừ nhừ xoay những cánh quạt dài rỉ sét. Cửa sổ chỉ mở một nửa, nhìn ra bãi giữ xe đạp. Những con ngựa sắt đủ màu, đứng sát rạt, chen chúc. | Người Dũng Cảm Sưu Tầm Người Dũng Cảm Tác giả Sưu Tầm Thể loại Truỵện Ngắn Website http Date 26-October-2012 Căn phòng màu trắng chân tường được quét thêm một lóp son xanh ngọc cao gần bằng đầu gối. Sàn lót gạch tàu lem nhem dấu giày - cứ như cả tháng rồi chưa ai lau. Tấm rèm ngăn cách phần giường bệnh của nữ đã khá cũ. Vải bị đổ lông đầy mùi bụi. Trên trần nhà cái quạt có từ thập niên 80 kêu rè rè lừ nhừ xoay những cánh quạt dài rỉ sét. Cửa sổ chỉ mở một nửa nhìn ra bãi giữ xe đạp. Những con ngựa sắt đủ màu đứng sát rạt chen chúc dưói mấy bóng râm ít ỏi của cây bàng già. Gió kêu xào xạc ngái ngủ. Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ Phòng này không có đồng hồ. Mà chắc là từng có vẫn còn một cái đinh to đen thùi trên tường. Tiếng nhạc từ cái cát - sét vọng ra từ phòng bên. Một y sĩ đang trực ở đó. Hình như là bài của Mỹ Tâm. Nghe hoi buồn. Đây là trong phòng y tế của trường. Còn tôi là cô học sinh xin nghỉ một tiết đang nằm trên cái giường bên cạnh cửa sổ. Tôi luôn nghĩ mình là một sinh vật thất bại. Vì quá yếu ót. Hồi nhỏ một lần đi choi xa vói gia đình mẹ dắt tôi vào một khu chợ địa phưong. Phần vì đông người lại chưa ăn sáng đi được một lát là tôi lăn ra xỉu. Lúc đó người tôi mềm nhũn ra như bún có muốn động đậy một ngón tay cũng không được. Người tôi chạm đất tôi nghe tiếng mẹ gọi bên tai rồi có ai đó ẵm tôi lên. Có rất nhiều người vây lại họ nói chuyện lào xào í ói vói nhau. Người ta cạo gió cho tôi giựt tóc tôi xức dầu nưóc xanh ngay dưói mũi tôi. Tôi đau quá muốn hét lên rằng để con yên con chỉ đói thôi mà đừng làm thế nữa. Phải đến khi có một người cho nưóc gì ngòn ngọt vào miệng tôi mói dần tỉnh lại. Mẹ tôi mừng hế t biếd. Từ đó mẹ luôn bắt tôi ăn sáng và cũng chẳng bao giờ dám dẫn tôi đi đâu xa. Đó là chuyện hồi nhỏ. Bây giờ tôi đã 18 - đủ tuổi đi bầu chứ chẳng choi. Nhưng sức khỏe tôi vẫn cứ vậy. Tôi không thể xách nổi một xô nưóc từ nhà vệ sinh lên lóp dù quãng đường đâu có bao xa. Tôi không đẩy được quả tạ 2kg xa hon 3 mét trong giờ thể dục. Mói .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TAILIEUCHUNG - Chia sẻ tài liệu không giới hạn
Địa chỉ : 444 Hoang Hoa Tham, Hanoi, Viet Nam
Website : tailieuchung.com
Email : tailieuchung20@gmail.com
Tailieuchung.com là thư viện tài liệu trực tuyến, nơi chia sẽ trao đổi hàng triệu tài liệu như luận văn đồ án, sách, giáo trình, đề thi.
Chúng tôi không chịu trách nhiệm liên quan đến các vấn đề bản quyền nội dung tài liệu được thành viên tự nguyện đăng tải lên, nếu phát hiện thấy tài liệu xấu hoặc tài liệu có bản quyền xin hãy email cho chúng tôi.
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.