TAILIEUCHUNG - Buổi Học Cuối Cùng

uổi ấy qua đã ngót mười năm nay rồi. Thế mà tôi còn nhớ mãi như vừa hôm qua. Cái kỷ niệm xa xôi của buổi ấy cứ theo đuổi mãi tôi như một điều hối hận. Trong xó chiếc nhà tranh trống trải, có lẽ một đêm kia, ông đồ già - thầy học cũ của tôi - đã nhắm mắt từ trần. Tôi đã tưởng tượng ra cái chết, vây phủ bởi muôn ngàn cái túng thiếu, ông già nghèo khổ, ốm yếu ấy. Có lẽ một đêm kia. giữa cơn thịnh nộ của trời đất bên ngoài,. | Như Phong Buổi Học Cuối Cùng Buổi ấy qua đã ngót mười năm nay rồi. Thế mà tôi còn nhớ mãi như vừa hôm qua. Cái kỷ niệm xa xôi của buổi ấy cứ theo đuổi mãi tôi như một điều hối hận. Trong xó chiếc nhà tranh trống trải có lẽ một đêm kia ông đồ già - thầy học cũ của tôi - đã nhắm mắt từ trần. Tôi đã tưởng tượng ra cái chết vây phủ bởi muôn ngàn cái túng thiếu ông già nghèo khổ ốm yếu ấy. Có lẽ một đêm kia. giữa cơn thịnh nộ của trời đất bên ngoài trong khi cơn gió ào ào vặn chuyển tấm mái tranh mỏi mệt và những giọt mưa dầm thi nhau rả rích tuồn xuống nền nhà thì ông đồ trên giường bệnh đã gượng nâng chút sức tàn nhổm dậy và cất tiếng gọi trong đêm tối trả lời ông chỉ có sự quạnh hiu. Vợ con ông không còn ai hàng xóm thì ở xa. Ông gọi mãi cho đến khi hơi thở ông đứt không còn gọi được nữa. Cái chết rùng rợn đến lôi ông đi. Và mãi đến tận ngày hôm sau người ta mới thấy ông nằm chết còng queo trong gian nhà lạnh ngắt. Thương tình người ta bó ông lại và vùi ông xuống dưới nấm đất đen. Lâu lâu không ai nói đến ông nữa. Bây giờ có lẽ dưới một vùng cỏ thê lương ông đồ già đã nằm trầm ngâm một cách yên tĩnh và ngủ một giấc êm thấm nhất của đời ông. Tôi đã tưởng tượng ra như vậy và tôi yên trí là ông đã chết rồi. Đối với một số người cái chết cũng đáng mong như một sự giải thoát. Vậy thì ông đồ đã chết rồi. Thế nhưng cớ sao trong những giờ quạnh quẽ của đời tôi vẫn thấy ông đồ trở lại như một ám ảnh Cái bóng ma ấy hình như muốn tôi một điều gì Cho đến cả chiều nay trong khi ngả những dòng trên mặt giấy tôi lại phảng phất thấy ông đồ già ngồi dưới bóng đèn. Như những ngày nào vẫn cái nụ cười kín đáo sâu sắc và đôi mắt nghiêm nghị nhưng hiền từ. Cả người ông bọc trong sự yên lặng cái tấm vải khâm liệm cuối cùng của người chết. Ngày ấy ông đồ sống một cách hầu như trơ trọi trong một gian nhà cũ nát ở đầu làng. Nhà chia làm hai gian nhỏ mái tranh thì thủng lỗ chỗ trời nắng còn khá chứ gặp ngày mưa thì dột lung tung. Gặp những đêm mưa to thường khi ông đồ phải bó

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.