TAILIEUCHUNG - Như tiếng dương cầm

Chiếc dao chỉ có dấu vân tay của tôi và Dương Cầm. Tôi đủ lớn để hiểu được những gì người ta nghĩ về mình. Tôi cũng chẳng lên tiếng thanh minh. Cuối cùng thì cảnh sát gấp hồ sơ lại. Dương Cầm tự tử. Tôi rửa sạch và nhét chiếc dao vào hộp nhựa nhỏ, đeo lên cổ. Tôi yêu bố, yêu mẹ, yêu anh, yêu em gái mình vô vàn. Tôi ước gì mình có thể yêu họ được nhiều hơn nữa. Tôi hay có những giấc mơ dài, yên ả, nối tiếp nhau từ ngày này sang. | Như tiếng dương cầm Chiếc dao chỉ có dấu vân tay của tôi và Dương Cầm. Tôi đủ lớn để hiểu được những gì người ta nghĩ về mình. Tôi cũng chẳng lên tiếng thanh minh. Cuối cùng thì cảnh sát gấp hồ sơ lại. Dương Cầm tự tử. Tôi rửa sạch và nhét chiếc dao vào hộp nhựa nhỏ đeo lên cổ. Tôi yêu bố yêu mẹ yêu anh yêu em gái mình vô vàn. Tôi ước gì mình có thể yêu họ được nhiều hơn nữa. Tôi hay có những giấc mơ dài yên ả nối tiếp nhau từ ngày này sang ngày khác gắn kết với nhau ko hề lỏng lẻo. Và tôi vẫn dựa vào đó để an ủi mình trong cuộc sống đầy phức tạp mà tôi đang sống. Tôi đã từng có một người anh song sinh. Ngoại tôi kể khi chúng tôi ra đời người làng tránh xa gia đình tôi bởi vì chúng tôi là một cặp song sinh khác giới. Họ nói chúng tôi sẽ gây ra tai họa cho mọi người. Lớn lên tôi nghĩ những suy nghĩ mê tín đó thật buồn cười. Bố mẹ tôi cũng vậy gạt bỏ hết những lời dọa nạt rằng nếu không tách chúng tôi ra hoặc không đi cắt tiền duyên cho tôi thì 2 đứa con sẽ chẳng sống nổi. Nhưng tôi và anh cứ thế lớn lên. Lớn lên trong những dị nghị lớn lên trong những mê tín những hủ tục của xóm làng. Mọi người ai cũng nói chúng tôi là 2 đứa trẻ không bình thường ít nói trầm tính chỉ biết chôn vùi thời gian tuổi thơ của mình vào những nốt nhạc. Mẹ tôi là một giáo viên dạy piano. Năm 7 tuổi anh tôi chết đuối. Chỉ là một tai nạn mà chẳng ai ngờ tới. Hàng xóm xì xào chỉ chỏ. Bố tôi im lặng mặt mày tái nhợt. Mẹ tôi khóc vật trước quan tài anh chẳng cho ai phúng viếng các bác tôi vào mẹ đều lắc đầu Các bác đừng vào con em đang ngủ . Thỉnh thoảng mẹ lại cầm dao gọt gọt quả xoài lấy khăn lau ảnh thờ và dỗ dành Dương dậy ăn xoài này đừng ngủ lâu thế con . Khi mọi người trong gia đình dần dần chấp nhận sự thật thì cuộc sống lại quay lại quy trình vốn có của nó. Tôi vẫn đi học mỗi ngày. Mẹ tôi bao bọc tôi luôn luôn. Hình như bà sợ phải mất thêm một điều gì đó. Tên Lê Ngọc Dương bị xóa khỏi danh sách lớp. Lúc ấy tôi thấy hụt hẫng đến nỗi khi cô điểm danh đến tên Lê Ngọc Vĩ tôi im lặng không .

TAILIEUCHUNG - Chia sẻ tài liệu không giới hạn
Địa chỉ : 444 Hoang Hoa Tham, Hanoi, Viet Nam
Website : tailieuchung.com
Email : tailieuchung20@gmail.com
Tailieuchung.com là thư viện tài liệu trực tuyến, nơi chia sẽ trao đổi hàng triệu tài liệu như luận văn đồ án, sách, giáo trình, đề thi.
Chúng tôi không chịu trách nhiệm liên quan đến các vấn đề bản quyền nội dung tài liệu được thành viên tự nguyện đăng tải lên, nếu phát hiện thấy tài liệu xấu hoặc tài liệu có bản quyền xin hãy email cho chúng tôi.
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.