TAILIEUCHUNG - Ngọn cỏ gió đùa_Hồ Biểu Chánh

Năm mậu-thìn (1808) nhằm Gia-Long thất niên, tại huyện Tân-Hòa, bây giờ là tỉnh Gò-Công, trời hạn luôn trong hai tháng, là tháng bảy với tháng tám, không nhểu một giọt mưa. Lúa sớm gần trổ, mà bị ruộng khô nên không nở đòng đòng [1] , lúa mùa vừa mới cấy, mà bị đất nẻ [2] , nên cọng teo lá úa. Cái cánh đồng, từ Rạch-Lá tới Bến-Lội, là vú sữa của nhơn dân trong huyện Tân-Hòa, năm nào cũng nhờ đó mà nhà nhà đều được no cơm ấm áo, ngặt vì năm nay cả đồng khô héo,. | NGỌN CO GIÓ ĐÙA Hô Biểu Chánh Quyển thứ nhứt Đau đớn phận hèn Năm mậu-thìn 1808 nhằm Gia-Long thất niên tại huyện Tân-Hòa bây giờ là tỉnh Gò-Công trời hạn luôn trong hai tháng là tháng bảy với tháng tám không nhểu một giọt mưa. Lúa sớm gâh trổ mà bị ruộng khô nên không nở đòng đòng1 lúa mùa vừa mới cấy mà bị đất nẻ2 nên cộng teo lá úa. Cái cáng đổng từ Rạch-Lá tới Bến-Lội là vú sữa của nhơn dân trong huyện Tân-Hòa năm nào cũng nhờ đó mà nhà nhà đều được no cơm ấm áo đều ngặc vì năm nay cả đổng khô héo làm cho dân cả huyện trông thấy đều buổn-bực thở than. Tại Giổng-Tre có nhà bà Trâh-Thị bần cùn đói rách thuở nay trời cho trúng mùa mà nhà bà cũng không được vui huống chi năm nay mất mùa thiên hạ nhịn đói thì nhà bà càng thảm khổ hơn nữa. Bà Trâh-Thị đã 65 tuổi rổi bà góa chổng mà con trai lớn của bà là Lê-văn Đây cũng bất hạnh khuất năm trước để lại cho bà một nàng dâu là Thị-Huyền với bảy đứa cháu nội đứa nhỏ hơn hết thì còn bú đứa lớn hơn hết thì chưa quá 12 tuổi. Bà già yếu từ đầu năm chí cuối năm thường òi ọp hoài còn Thị-Huyền thì bị sắp con thơ đứa dắt đứa bổng nên có đi làm thì đi hái rau bắt ốc một giây một lát mà thôi chớ không đi làm mướn làm thuê tối ngày cho được. Tuy vậy mà bà Trâh-Thị nhờ có thằng con nhỏ tên là Lê-văn-Đó tuổi vừa mới hai mươi vóc-vạt cao lớn sức lực mạnh-mẽ hơn người tánh nó chơn-chất thiệt-thà trí nó chậm-lục u-ám song nó hết lòng lo làm mà nuôi mẹ già nuôi chị dâu nuôi cháu dại. Khi Lê-văn-Đó mới được 12 tuổi thì cha mẹ đem cho ở đợ chăn trâu cho nhà giàu. Hê trời gâh sáng thì Lê-văn-Đó đuổi trâu ra đổng rổi khi thì nằm dưới tàng cây lớn lúc thì ngổi trên lưng trâu cò3 dầm mưa dan nắng tối ngày bữa nào cũng như bữa nấy trời chạng-vạng tối rổi mới về nhà chủ được. Có lẽ Lê-văn-Đó nhờ ở ngoài đổng luôn luôn hấp thọ thanh khí nên sức lực mạnh-mẽ khác thường nhiều khi trâu chạy nó nắm đuôi mà kéo trâu phải đứng lại chớ không chạy nổi. Mà có lẽ cũng tại Lê-văn-Đó ở ngoài đổng luôn luôn gâh-gũi với trâu bò bạn bè cùng cây cỏ nên trí tuệ

Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.