TAILIEUCHUNG - Chùa Tứ Phương Tăng - phần 2
Quả như tôi nghĩ, khi bàn tay phải của cô “Mai” đã đỏ rực lên, bất ngờ, cô vung ra thẳng vào mặt tôi, bàn tay khom lại y như Huyết Ma Trảo vụt xuống thật nhanh, may mà tôi không thuộc loại , nếu không thì đã bị sứt mũi với ngón đòn đó, tôi ngả người ra sau, và vì phản-ứng tự-nhiên, tôi đã hất cổ tay trái của mình ngay vào cườm tay của cô, đồng thời xoay cổ tay lại nắm xuống. Khi tôi nhớ ra thì đã muộn, vô-tình, tay trái của tôi đang nắm. | Quả như tôi nghĩ, khi bàn tay phải của cô “Mai” đã đỏ rực lên, bất ngờ, cô vung ra thẳng vào mặt tôi, bàn tay khom lại y như Huyết Ma Trảo vụt xuống thật nhanh, may mà tôi không thuộc loại , nếu không thì đã bị sứt mũi với ngón đòn đó, tôi ngả người ra sau, và vì phản-ứng tự-nhiên, tôi đã hất cổ tay trái của mình ngay vào cườm tay của cô, đồng thời xoay cổ tay lại nắm xuống. Khi tôi nhớ ra thì đã muộn, vô-tình, tay trái của tôi đang nắm cổ tay của cô “Mai” bằng tư-thế “Ấn”, nghĩa là tôi dùng 3 ngón Ngón Cái, ngón Áp Út và ngón Út để nắm cổ tay của cô, trong khi 2 ngón Trỏ và ngón Giữa thì để Thẳng ra nằm dài theo cánh tay của cô tạ Đó chính là 1 Mật Ấn mà tôi đã học được ở Chùa Tứ-Phương-Tăng năm xưa ! Mà một khi Ấn đã Kiết, thì Chú phải Niệm ! Lập tức nguyên 1 tràng tiếng Phạn đã chạy vụt hết 1 vòng trong trí tôị Thế là xong, câu Chú đã Niệm!, trong khoảnh-khắc đó, cô “Mai”, tay phải thì bị tôi nắm, còn tay trái của cô thì 2 ngón còn bị dính vào cườm tay trong những vòng chỉ Bùa Ngũ Sắc, nên cô không còn tay nào để tấn công tôi nữa, cô chỉ biết giựt giựt nguyên cánh tay lại được có vài cái, thì tôi đã tự-động buông tay cô ra, tôi nói: “Ủa, làm gì kỳ vậy, sao cô lại đánh tôỉ” Vừa hỏi, tôi vừa chờ phản-ứng xem cô ta có khóc lóc, có bị đau đớn gì sau khi tôi đã chụp cô ta 1 Ấn và 1 Chú không ? Nhưng không như tôi nghĩ, cô tác chẳng bị tác động gì cả!, cô“Mai” bỗng cười sằng-sặc và nói: “ Chắc ông có biết võ nên mới tránh được cái .Cào hồi nãy của tôi, chớ thường thường tôi chỉ quơ tay 1 cái là người ta bị xể mặt liền, kể ra ông cũng hay thiệt, nhưng sao mà ông nắm tay tôi chặt quá, nổi lằn lên hết rồi đây này .” cô vừa nói vừa đưa tay ra, tôi thấy trên cánh tay đỏ hồng của cô đang nổi bật lên dấu hai ngón tay của tôi trắng rực. Tôi chưa kịp nói gì thì Cô Mai đã thét lên tiếp: “Ai da, ai da đau quá, tôi bắt đền ông đó, ông mà không cho tôi ăn gà bây giờ thì tôi đập đầu con nhỏ Mỹ-Nương cho nó chết luôn .” vừa dứt câu, cô “Mai” đã nghiêng người và đập đầu xuống ván ngựa 1 cái đùng !, tôi giang hay tay mình ra tính đỡ, nhưng phải thắng lại, vì tôi ngồi đốiđiện với cô, cô ta đang vật-vã, nếu tôi chụp sợ phạm-chỗ-không-ổn nên tôi không biết làm sao, đành nhìn cô giọng đầu thêm mấy cái đùng đùng nữa xuống bộ ván. Các bạn hãy tưởng-tượng một người con gái mới lớn, không thể nào dám có những hành-động như thế, ngoại trừ là người điên! .Đến lúc đó thì Ba của Mỹ-Nương đã nhào lên bộ ván, đứng phía sau cô “Mai” và dùng cả 2 cánh tay gân guốc như 1 lực-sĩ của ông để khoá chặt 2 vai cô Maị Nhưng cô Mai đã vung người ra khỏi cái khoá đó dễ dàng, cô xoay người ra sau hất Chú Hai Miên ra và không quên bồi vào cổ ông một nhát chém bằng cạnh bàn tay nữa khiến ông té lăn xuống sàn 1 cái bịch! Rồi cô ta lại tiếp tục giọng đầu xuống bộ ván ngựạ
đang nạp các trang xem trước