TAILIEUCHUNG - Ebook Khi lỗi thuộc về những vì sao: Phần 2 - NXB Trẻ
(BQ) Phần 2 ebook bắt đầu từ chương 14. Sâu sắc, táo bạo, ngang tàng, và thô ráp, "Khi lỗi thuộc về những vì sao" là tác phẩm thương tâm và tham vọng nhất của John Green, tác giả của những giải thưởng, nhưng đồng thời lại khám phá một cách khéo léo nét hài hước, li kỳ, và bi thảm của việc sống và việc yêu. chi tiết nội dung tài liệu. | CHƯƠNG MƯỜI BỐN Trên chuyến bay về nhà, ở độ cao sáu ngàn mét trên những đám mây cao ba ngàn mét so với mặt đất, Gus bảo, “Anh từng nghĩ sống trên mây chắc vui lắm.” “Ừ,” tôi đáp. “Như kiểu sống trong nhà phao, nhưng không phải lúc nào cũng thế.” “Có lần trong một lớp khoa học ở trường cấp hai, thầy Martinez hỏi cả lớp xem có ai từng tưởng tượng đến việc sống trên mây chưa, tất cả mọi người đều giơ tay. Sau đó thầy Martinez mới nói với bọn anh rằng trên những đám mây gió sẽ thổi với vận tốc một trăm năm mươi dặm một giờ còn nhiệt độ xuống thấp đến ba mươi độ dưới không và chẳng có một chút ôxy nào hết rồi tất cả chúng ta sẽ chết trong vòng một vài giây.” “Nghe vẻ thầy dễ thương đấy chứ.” “Ông ấy chuyên đi ám sát những giấc mơ, Hazel Grace, để anh kể em nghe. Em có nghĩ núi lửa rất thú vị không? Thử nói điều đó với mười ngàn thi thể đang gào thét ở [111] Pompeii xem nào? Em vẫn thầm tin có những nguyên tố phép màu trên thế giới này sao? Tất cả đều chỉ là những phân tử vô tri vô giác ngẫu nhiên va đập lẫn nhau. Em có lo lắng xem ai sẽ quan tâm chăm sóc em khi bố mẹ em qua đời không? Em nên nghĩ đi, bởi trước sau gì họ cũng biến thành thức ăn cho giòi bọ cả thôi.” “Không biết vẫn tốt hơn,” tôi nói. Một chị tiếp viên đi dọc lối đi với một cái giá đồ uống, khẽ thì thầm, “Ðồ uống không ạ? Ðồ uống không ạ? Ðồ uống không ạ? Ðồ uống không ạ?” Gus nhoài người qua tôi, giơ cánh tay lên. “Chị làm ơn cho bọn em một chút sâm panh được không?” “Em đã đủ hai mươi mốt tuổi chưa?” chị ấy hỏi ngờ vực. Tôi cố tình chỉnh lại cái ống dẫn trong mũi mình một cách lộ liễu. Chị phục vụ mỉm cười, liếc xuống mẹ tôi đang ngủ. “Bà ấy sẽ không phiền chứ?” “Không đâu,” tôi đáp. Chị ấy rót sâm panh vào hai chiếc cốc nhựa. Ðặc Quyền Ung Thư. Gus và tôi nâng cốc. “Chúc mừng em,” anh nói. “Chúc mừng anh,” tôi đáp lại, chạm cốc của mình vào cốc của anh. Chúng tôi nhấp một ngụm. Mờ hơn những ngôi sao chúng tôi thưởng thức ở Oranjee, nhưng uống vẫn ngon. .
đang nạp các trang xem trước