TAILIEUCHUNG - Truyện ngắn Thằng Người Gỗ

Ðó là một pho tượng kỳ lạ, nó màu đen và bóng loáng mắt xếch lên như kiểu cười, nhưng mồm bậm lại nguệch xuống như kiểu khóc. Tai nó nhọn như tai mèo còn cái mũi to như kiểu mũi sư tử. Phần thân thì thô hơn, tay duổi thẳng và chân cũng thẳng đứ theo chiều của thớ gỗ. Chắc là người tạc nó sau khi đã dồn hết tâm trí để tạc phần đầu thì đến phần chân làm chán nản nên mới làm qua loa cho xong chuyện. Nó dài độ chừng gang tay nên cầm. | Thằng Người Gỗ Đặng Hồng Quang Thằng Người Gỗ Tác giả Đặng Hồng Quang Thể loại Truỵện Ngắn Website http Date 29-October-2012 Đó là một pho tượng kỳ lạ nó màu đen và bóng loáng mắt xếch lên như kiểu cười nhưng mồm bậm lại nguệch xuống như kiểu khóc. Tai nó nhọn như tai mèo còn cái mũi to như kiểu mũi sư tử. Phần thân thì thô hơn tay duổi thẳng và chân cũng thẳng đứ theo chiều của thớ gỗ. Chắc là người tạc nó sau khi đã dồn hếì tâm trí để tạc phần đầu thì đế n phần chân làm chán nản nên mới làm qua loa cho xong chuyện. Nó dài độ chừng gang tay nên cầm nó rất gọn. Pho tượng đó không còn nữa thời gian trôi đi cách đây hơn ba chục năm rồi. Nhưng tôi vẫn nhớ nó như in. Ấy là thời gian sau ngày hòa bình lập lại làn gió bình yên đã tràn xuống khắp những thôn làng xơ xác vì chiế tranh và đói kém ở một vùng miền biển quê tôi. Gia đình tôi ngày ấy thuộc gia đình khá giả. Bố tôi là người đàn ông rộng lượng và vui vẻ làm nghề may vá quần áo. Ông có dáng người gầy guộc lưng hơi gù luôn chân đạp chiếc máy may cổ hủ và củ kỹ suốt ngày nó phát ra những tế ng kêu cành cạch rời rã buồn tẻ. Mẹ tôi làm nội trợ và buôn bán quần áo may sẵn ở các chợ quê quanh vùngchúng tôi ở. Cứ sáng sớm tinh mơ bà đã dậy và chuẩn bị. Sau đó bà đi ra khỏi nhà với một thúng quần áo nặng chịch ở trên đầu. ở đỉnh đầu mẹ tôi có một khoảng không hề mọc tóc vì chổ này luôn luôn bị chà xát bởi nan cứng của chiếc thúng. Bữa cơm của gia đình tôi có lúc phải độn khoai nhưng chúng tôi vẫn có cơm ăn thường xuyên còn xung quanh mọi người đâu có Họ ăn những con ốc bắt ở vũng bùn những mớ rau má rau dền gai dại hái ở ven bờ đê ven hoang vắng. Trời mùa đông xám xịt suốt ngày đổ mưa phùn ướt át. Gió bấc thổi réo lên khi qua những cành cây trơ trụi không còn mảy may một chiếc lá. Mùa đông ở quê tôi là mùa đói ăn và giá lạnh. Một lý do nữa nhà tôi mang tiếng là giàu vì ở làng người ta gọi những người đẻ ra mình là bố là bu còn các chị tôi và tôi lại gọi là cậu là mợ . Một cái từ ngữ lạc lõng và nó có vẻ pha .

Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.