TAILIEUCHUNG - Móng Vuốt Sư Tử

Truyện Ngắn Hung Gia Lợi Này anh bạn trẻ kia ơi, bạn có biết thế nào là sợ hãi không? Thoạt tiên, bạn không bị phiền nhiễu gì cả. Nó vẫn hiện diện ở đó, nhưng bạn nghĩ là sẽ xua đuổi nó đi được. Rồi bạn cố gắng không thèm nghĩ tới, nhưng nó lại chợt đến thật bất ngờ, giống như bắn tỉa vậy. Bạn lại cố xua đuổi nó và tin là có thể thoát khỏi. Bạn thấy như vui mừng. Và rồi như đứng trong một căn phòng có rất nhiều tấm gương, nó sẽ nhìn. | Móng Vuôt Sư Tử Trần Hồng Văn phóng tác Truyện Ngắn Hung Gia Lợi Này anh bạn trẻ kia ơi bạn có biết thế nào là sợ hãi không Thoạt tiên bạn không bị phiền nhiễu gì cả. Nó vẫn hiện diện ở đó nhưng bạn nghĩ là sẽ xua đuổi nó đi được. Rồi bạn cố gắng không thèm nghĩ tới nhưng nó lại chợt đến thật bất ngờ giống như bắn tỉa vậy. Bạn lại cố xua đuổi nó và tin là có thể thoát khỏi. Bạn thấy như vui mừng. Và rồi như đứng trong một căn phòng có rất nhiều tấm gương nó sẽ nhìn bạn với con mắt từ trăm góc cạnh bạn không thể quay mặt đi đâu được bạn luôn luôn nhìn thấy nó mãi mãi và mãi mãi . Bạn sẽ không bao giờ thoát khỏi nó lần nữa Tôi đọc hàng tin trên tờ báo về cái chết của Guardian. Thình lình tôi nhớ đến giọng nói và lời xưng tội lạ lùng của ông ta. Giọng nói đó thật thanh nhã vang ròn và lôi cuốn vì đã được huấn luyện về tài hùng biện của một thầy giảng hoặc đôi khi có sự khéo léo mềm dẻo của một tu sĩ. Khi tôi đến thăm ông không còn mặc áo nhà tu nữa. Khi đó ông đang ngồi gần bến phà dưới một gốc cây mà nửa ngọn chìm dưới nước. Chiếc áo sơ mi màu trắng mua lại đã hoen ố chiếc quần dài với hai đầu gối đã sờn và chiếc mũ rộng mà vành được cắt lại một cách vụng về. Khuôn mặt khô cứng râu ria tua tủa trái hẳn với nét tao nhã trước kia. Ngày nào cũng vậy ông ta ngồi đó cho tới khi những tia nắng chiều tắt hẳn mắt lúc nào cũng nhìn xuống dòng nước với những vết dầu xanh tím loang loáng mỗi khi một chiếc tầu chạy qua. Và chỉ có một con chó làm bạn con chó có bộ lông bờm xờm lúc nào cũng như giận dữ sẵn sàng lao tới đám hành khách mỗi khi chiếc phà đi ngang qua nhưng lại lủi nhanh khi nghe tiếng quát tháo của người nào đó. Một buổi chiều chúng tôi ngồi bên nhau và ông ta chậm rải kể cho tôi nghe câu chuyện về cuộc đời mình. Tôi tự hỏi tại sao ông ta lại kể cho tôi nghe mà tôi cũng không biết là câu chuyện có thực không nhưng có điều là chẳng bao giờ tôi quên được. Câu chuyện đó như sau Sau chiến tranh tôi không còn ở Budapest nữa. Các cha bề trên cho rằng thuyên chuyển tôi về .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.