TAILIEUCHUNG - Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 73

Ông lão đánh cá đã chở thuyền cho Ngũ Viên qua sông, lại dọn cơm cho Ngũ Viên ăn, mà không chịu nhận thanh kiếm. Ngũ Viên đã đi rồi nhưng lại sợ có quân đuổi theo, lại quay trở lại, dặn ông lão đánh cá chớ tiết lộ cho ai biết. Ông lão đánh cá thở dài mà nói rằng : - Lão làm ơn cho nhà ngươi mà nhà ngươi lại nghi lão. Nếu bây giờ có quân đuổi theo, thì dẫu ai chở quân sang sông, lão cũng bị nghi mà không thể nào giải tỏ. | Đông Châu Liệt Quốc Hồi 73 Ngũ Viên giả dại hát giữa chợ Chuyên Chư dâng cá giết Vương Liêu Ông lão đánh cá đã chở thuyền cho Ngũ Viên qua sông lại dọn cơm cho Ngũ Viên ăn mà không chịu nhận thanh kiếm. Ngũ Viên đã đi rồi nhưng lại sợ có quân đuổi theo lại quay trở lại dặn ông lão đánh cá chớ tiết lộ cho ai biết. Ông lão đánh cá thở dài mà nói rằng - Lão làm ơn cho nhà ngươi mà nhà ngươi lại nghi lão. Nếu bây giờ có quân đuổi theo thì dẫu ai chở quân sang sông lão cũng bị nghi mà không thể nào giải tỏ được. Thôi thì lão liều chết để cho nhà ngươi khỏi nghi Ông lão bèn cởi dây buộc thuyền ra quẳng mái chèo đi rồi lật thuyền tự đắm mình chết đuối ở giữa dòng sông. Ngũ Viên thở dài mà nói rằng - Tôi gặp ông mà được sống ông vì tôi mà phải chết thật đáng đau lòng Ngũ Viên và công tử Thắng đi đến đất Phiên Dương đói quá phải xin ăn gặp một người đàn bà đang ngồi giặt ở bến sông Lại Thuỷ có đem theo một đô cơm. Ngũ Viên dừng chân đứng lại hỏi người ấy rằng - Bà làm ơn cho tôi xin một bữa cơm có được không Người đàn bà cúi đầu đáp lại rằng - Thiếp một mình ở nhà với mẹ đã ba mươi năm nay chưa lấy chồng có đâu lại dám đem cơm cho một người khách lạ Ngũ Viên nói - Tôi gặp bước cùng khốn này phải xin một bữa bà rủ lòng thương mà cho còn ngại nỗi gì Người đàn bà ngẩng đầu trông thấy Ngũ Viên mặt mũi khôi ngô liền bảo Ngũ Viên rằng - Thiếp trông mặt nhà ngươi không phải người thường chẳng lẻ lại vì một điều nhỏ mọn mà để cho nhà ngươi phải đói khát hay sao Liền mở giỏ cơm ra đưa cho Ngũ Viên Ngũ Viên và công tử Thắng chỉ ăn một ít mà thôi. Người đàn bà ấy nói - Các ngươi còn phải đi xa sao không ăn cho no Hai người lại ngồi ăn hết cả. Lúc sắp đi Ngũ Viên bảo người đàn bà rằng - Bà đã rủ lòng thương mà cho ăn chúng tôi không bao giờ dám quên ơn xin nói thật chúng tôi là những người đi trốn nếu gặp người khác hỏi xin bà chớ tiết lộ. Người đàn bà có ý buồn mà than rằng - Mẹ goá con côi ba mươi năm nay thiếp vẫn một lòng trinh tiết nào ngờ vì một giỏ cơm mà thành ra nói chuyện với

Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.