TAILIEUCHUNG - “Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười”. Anh (chị) suy nghĩ gì về ý kiến?
Sinh, lão, bệnh, tử là những lẽ tự nhiên do tạo hóa sinh ra. Vậy mà có những cuộc sống khiến người ta cảm thấy tự hào, có những sự ra đi để lại trong lòng người nỗi đau đớn xót thương khôn nguôi, nhưng một số khác lại không? Tại sao vậy? Đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi này chúng ta cũng sẽ hiểu rõ hơn về ý kiến: “Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười”. | “Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười”. Anh (chị) suy nghĩ gì về ý kiến? Đề bài: “Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười”. Anh (chị) suy nghĩ gì về ý kiến Bài làm Sinh, lão, bệnh, tử là những lẽ tự nhiên do tạo hóa sinh ra. Vậy mà có những cuộc sống khiến người ta cảm thấy tự hào, có những sự ra đi để lại trong lòng người nỗi đau đớn xót thương khôn nguôi, nhưng một số khác lại không? Tại sao vậy? Đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi này chúng ta cũng sẽ hiểu rõ hơn về ý kiến: “Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười”. Mỗi con người được sinh ra, dù như thế nào cũng là một món quà tặng của tạo hóa bởi vậy, nó luôn cần nhận được sự chào đón của những người xung quanh. Đứa trẻ ra đời là giọt máu kết tinh từ tình yêu thương của cho mẹ. Trải qua 9 tháng mang nặng đẻ đau với bao hồi hộp, lo lắng, nó chào đời trong niệm vui, niềm mong chờ khôn xiết của mẹ cha, của ông bà, của những người xung quanh. Tiếng khóc chào đời như một lời khẳng định sự tồn tại của mình trong cuộc sống. Sự đối lập lại làm nên niềm hạnh phúc trọn vẹn. “Thời gian như vó câu qua cửa sổ”, cuộc đời người “ngắn chẳng tày gang”, đứa trẻ bé bỏng ngày xưa đã đến lúc ở vào cái tuổi “mắt mờ chân chậm”. Đó là lúc, mỗi buổi, khi bóng chiều đổ xuống, ánh năng buổi chiều nghiêng nghiêng, người ta có thể ngồi nơi hiên nhà, mà chiêm nghiệm lại cuộc đời mình, những được, mất trong cuộc đời, những gì còn lại. Khi một lần nữa, tuân theo quy luật của tạo hóa: “Xuân đương đến nghĩa là xuân đương qua Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già Mà xuân hết nghĩa là tôi củng mất” Con người sẽ không tránh khỏi một điều: cái chết. Và rồi, cũng một lần nữa, người ta lại .
đang nạp các trang xem trước