TAILIEUCHUNG - Long hổ phong vân - tập 72
Hồi thứ 72: THIÊN HẠ VÔ ĐỊCH Lúc hoàng hôn, hình thể Hổ Khâu sơn như có biến đổi, từ một con hổ chờn vờn, trở thành một con chim ưng vần vần chực đáp xuống sau một ngày dài lướt gió tung mây giữa trời cao, xa đất rộng. Cảnh rất hùng tuy núi không khôi vĩ lắm. Tuy nhiên, trong cái hùng ẩn ướt có cái bi hơn tráng. Tiểu thuyết của Cổ Long mang phong cách hiện đại, tính triết lý sâu sắc, rất khác biệt với các võ hiệp tiểu thuyết gia cùng thời và trước. | Long Hổ Phong Vân Cổ Long CHƯƠNG THỨ BẢY MƯƠI HAI THIÊN HẠ VÔ ĐỊCH Lúc hoàng hôn, hình thể Hổ Khâu sơn như có biến đổi, từ một con hổ chờn vờn, trở thành một con chim ưng vần vần chực đáp xuống sau một ngày dài lướt gió tung mây giữa trời cao, xa đất rộng. Cảnh rất hùng tuy núi không khôi vĩ lắm. Tuy nhiên, trong cái hùng ẩn ướt có cái bi hơn tráng. Và tiếng thở dài đó, gieo đậm niềm bi vào khung cảnh. Ai nghe mà chẳng se lòng khi khí thu về đêm đã bắt đầu truyền vào người ? Một đợt khói bốc từ tòa Lục giác đình, lên cao, gió đưa chao chao, tản mát nhạt dần Cảnh chiều, nơi hoang vắng, đầy vẻ thê lương, càng thê lương hơn với những đợt khói đơn côi kia, khói đơn côi chứng tỏ cái tịch mịch, cái thoát ly giòng đời. Nói đến thoát ly, là nói đến cô tịch ! Ai không ngậm ngùi trong cô tịch thê lương ? Tiểu Phi chớp mắt hỏi tuy chưa thấy người: -Lão tiên sinh là một trong các vị đại kiếm khách năm xưa uống trà luận kiếm tại nơi này ? Một lão nhân xuất hiện. Lão nhân vận áo lông chim, đội mũ cao. Lão thở ra một lúc, rồi từ từ thốt, với giọng trầm mơ: -Phải ! Rất tiếc, cố nhân đã lần lượt cởi hạt quy tiên. Chỉ một già còn lại đây với chứng bịnh trầm kha. Có lẽ bồ lệ chưa cạn trước đau thương của nhân loại, nên còn phải lưu lại giữa giòng đời, để đổ nốt hạt cuối cùng, mới được rủ áo ra đi không trở lại ! Ngày nay, tre ngon vẫn có, nước ngọt còn kia, có pha trà ngày nầy qua ngày khác, chỉ độc ẩm suy đời, chứ cùng ai bình luận kiếm đao ? Tiểu Phi cùng Hồ Thiết Hoa đưa mắt cho nhau, một cảm giác lạnh chạy quanh mình. Năm xưa tại đây, họp mặt trong cuộc trà, luận kiếm có vị nào lại chẳng là tay kiếm tuyệt luân ? Giả như một người nào đó, còn sống đến mấy mươi năm sau, hẳn đã luyện kiếm pháp đến mức siêu
đang nạp các trang xem trước