TAILIEUCHUNG - Ebook Những công chúa Prada: Phần 2
Nối tiếp phần 1 của ebook "Những công chúa Prada". Phần 2 có nội dung từ ".” ông Martin Kent ôm trọn Marina vào lòng, trầm trồ trước vẻ đẹp của cô con gái đang tuổi trưởng đàn ông ngồi bên cạnh thầy húng hắng ho và hai bàn chân khẽ cựa quậy.". Mời các bạn cùng đón đọc. | CHÍN “Ái chà chà, trông con yêu kiều quá!” ông Martin Kent ôm trọn Marina vào lòng, trầm trồ trước vẻ đẹp của cô con gái đang tuổi trưởng thành. “Con đẹp ra nhiều đấy.” “Chuyện ấy không quan trọng bố ạ. Bố khỏe không bố?” cô không tin vào mắt mình, mặc dù đã kéo bố ra khỏi xe, dẫn vào nhà, ấn bố ngồi xuống phòng khách, và đã ôm bố đến hàng chục lần. “Bố khỏe. Nhìn bố này. chẳng sứt mẻ tí nào!” “Thế có chuyện gì vậy bố?” háo hức muốn được nghe kể chi tiết, Marina nắm chặt lấy tay bố. Bố cô đã trở về, đang ngồi kế bên cô, áo sơ mi Polo xanh dương đậm, quần jeans, trông hơi mệt nhưng vẫn bình an. “Thế con đã biết được những gì rồi?” “Con chẳng biết gì cả! Họ thông báo là bố bị mất tích. Không lý do. Không tin tức.” Ông Martin siết chặt tay con gái, “Tội nghiệp con! Sự thật không bi đát đến một nửa thế đâu. Chung quy là xe jeep của bố bị chết máy - cát rơi vào nắp xi-lanh. Cứ tưởng là toi đời rồi. Bọn bố ở giữa một nơi heo hút, điện thoại thì không có sóng, cả chiếc radio bán dẫn cũng tịt luôn nên không sử dụng được hệ thống thu phát.” “Nhưng có nước và đồ ăn không ạ?” Marina cố tưởng tượng xem bị kẹt trong tình huống đó thì sẽ thế nào - không có đội cứu hộ 24/24, không có nhân viên của bảo hiểm AA lái xe tới tận nơi trợ giúp! “Có nóng không bố? Bố có sợ không?” “Có những lúc dựng tóc gáy ấy chứ,” bố cô thú thực. “Bọn bố biết là không nên đi thăm dò, thế nên chỉ ngồi chết dí trong xe, mãi cho đến lúc có một toán người từ ngôi làng gần nhất tới và đưa bọn bố về làng của họ. Họ không hề biết bọn bố là ai, nhưng họ cho bọn bố ngủ nhờ trong khi hai người khác đi bộ tới trạm y tế gần nhất, cách đó bảy mươi dặm. Họ báo cho nhân viên ở đó biết chỗ đã tìm ra bọn bố.” “Sao lại là trạm y tế ạ?” “À, bất đồng ngôn ngữ ấy mà, nhưng cô Kim đã cho họ xem thẻ căn cước Médecins Sans Frontières của cô ấy và họ nhận ra ngay. Chắc họ tưởng bọn bố là những nhân viên thiện nguyện ở bệnh viện nên mới đi đến đó báo.” Marina gật đầu, “Mẹ cứ luôn miệng bảo là bố sẽ không sao.” Ông Martin .
đang nạp các trang xem trước