Tớ là cuốn vở của một môn không thi đại học, không thi tốt nghiệp, điểm tổng kết không nhân hệ số.
Cũng một cuốn vở giá 3 ngàn, mà vở Toán, vở Lý, vở Văn người ta được bọc bìa nylon xịn, được ghi thứ ngày tháng đàng hoàng. Tít bài còn được tô màu, gạch chân. Còn tớ thì... đầu ghi một môn, đuôi thì ghi môn khác, hai bìa nháp lung tung tà la. Các tờ giữa thì cứ lần lượt bị giật bung ra để chơi cờ ca rô.
Trước giờ thi, tớ bị cuộn lại giắt vô lưng quần, bị xé ra nằm dính đét góc ngăn bàn... Rồi bẽ bàng nhất là lúc tớ bị tịch thu, lập biên bản. Thật là tủi thân, trăm cay nghìn đắng... Hức... Hức... Hức...
Cuộc sống của bọn vở Toán, Lý, Hóa... sôi động bao nhiêu thì cuộc sống của tớ thê thảm bấy nhiêu. Thầy đưa câu hỏi riết rồi thầy cũng trả lời luôn đi! Chẳng có “ma” nào phát biểu. Thắng “cú” thì gật gù mà tường thuật thẳng toẹt ra là buồn ngủ rũ cổ, Chị Thảo “mai” thì tranh thủ đọc báo, lâu lâu lại nhìn thầy rồi chớp chớp mắt, đúng kiểu Thảo “mai”. “Bé Chip” có vẻ tỉnh táo nhất lớp, cái đầu ngọ nguậy liên tục như con Đông - Tây, ngỏng cổ ra sân chờ trống hết tiết.
Thầy dạy theo kiểu học nhanh phanh gấp. Có tiết thầy cho cả lớp đi tàu tốc hành liền một mạch ba bốn bài. Có tiết thầy nhẩn nha bình luận chuyện hè phố, tình hình trên thế giới đến lúc trống tan, vở ghi được mỗi một dòng tít bài.
Trò học như tiết kiệm nhiên liệu. Thậm chí cầm cái bút cũng sợ hoài công. Rồi chỉ cần Bộ ra quyết định thi tốt nghiệp môn nào là “Alê hấp! Rồi - Xong!” Từ nay tớ chẳng đáng một ký lô nào nữa.
Tớ là vở Giáo dục công dân!.