Cây sồi rừng, ngày... tháng... năm...
Bạn Dơi thân mến,
Cả mấy hôm nay tôi phải nghỉ kiếm ăn bởi bị một viên đạn của gã thợ săn bắn vào cánh. Tôi không trách anh ta mà chỉ trách các loài chim đã đối xử với tôi rất bất công. Bọn chúng mỗi lúc phát hiện ra tôi là y như rằng cả một vùng trời đất cứ huyên náo ầm ĩ.
Hôm ấy, tôi đã xơi đến ba con chuột, rồi khi bay về tổ ở cây sồi rừng, tôi nghe tiếng chút chít của mấy con chuột nữa rủ nhau gặm một buồng dừa sai trái. Trong bóng đêm, tôi vẫn nhìn thấy rất rõ những khuôn mặt đáng ghét với cái mỏ nhọn hoắt ngông nghênh... Thấy tội nghiệp cho cây dừa, cho bác nông dân côi cút, nghèo khổ, tôi quyết định phải tiêu diệt bọn chuột này. Đêm ấy, tôi phải rình rập rất lâu, lựa lúc chúng đang hân hoan mở tiệc, tôi mổ trúng con chuột đầu đàn và vứt xác nó xuống ao. Mệt mỏi quá, không kịp bay về tổ thì trời đã sáng trưng. Tôi đành ẩn mình trong cây đa đầu làng. Lũ chim đã phát hiện ra tôi, chúng quần thảo tôi suốt một buổi. Tôi đã chuyển nơi đậu mấy lần nhưng chúng vẫn cứ theo chửi bới inh ỏi. Tôi tủi thân một mình ngồi khóc, mặc kệ sự bất công của những loài chim khác. Thế rồi... đùng một cái, tôi tưởng như đất trời điên đảo... Người thợ săn đã bắn tôi ở cánh. Tôi gượng bay, cố chịu đau về được cây sồi rừng. Tôi kiệt sức, và rất muốn được thổ lộ nỗi buồn đau trong lòng nên tôi mới viết thư cho anh đây, Dơi ạ!
Anh Dơi ơi, mặc dầu tôi với anh không phải họ hàng thân thiết, nhưng tôi nghĩ rằng, lúc này đây chỉ có anh là sẻ chia niềm tâm sự với tôi. Người ta thường kết án anh là nòi nhà Chuột còn khinh rẻ tôi là nòi nhà Cú. Loài người đều gán cho chúng ta những thành kiến xấu xa nhất. Người ta nói: “Đồ dơi chuột!”, “Xấu như cú mèo!” hoặc “Đồ hôi như cú!”. Có lúc người ta cho chuyện tôi đi ăn đêm là bất chính nên nói: “Mờ ám như cú ăn đêm”... Tôi còn nghe rất nhiều điều xấu xa như vậy mà loài người dành cho tôi với anh. Những lời ấy, lũ chim đã chửi bới tôi. Ôi! Toàn là những điều tai ác và oan uổng cho họ hàng nhà tôi quá chừng. Tôi còn nhớ một lần, thấy chuột nhiều, tôi gọi anh hai tôi lại săn cùng. Hai đứa tôi vừa chuẩn bị chiến đấu với lũ chuột thì nghe tiếng la inh ỏi, đuốc sáng đầy trời, đất đá ném ào ào, tôi nghe người ta nói: “Cú dẫn ma về làng”. Có người cho tôi là hú hồn gọi người chết. Trời ơi, tôi biết thanh minh cho ai đây ngoài anh, anh Dơi ơi!
Người ta gọi tôi là Cú Mèo bởi vì mặt tôi rất giống mặt mèo. Nhưng chao ôi, sao tôi lại không được nhận hưởng tình cảm mà con người dành cho chị Mèo? Tại sao chị Mèo bắt chuột thì được ngợi khen, tôi cũng vậy nhưng lại bị mọi người xua đuổi, chim chóc khinh rẻ?
Dơi ơi, tôi cũng biết anh có nhiều nỗi khổ như tôi, anh cũng có ích cho con người bởi vì anh tiêu diệt lũ muỗi và côn trùng. Thế nhưng anh cũng phải lén lút và đêm tới anh mới âm thầm vừa kiếm ăn vừa giúp ích cho con người.
Anh Dơi ạ, tôi viết thư này là để mong anh hợp tác. Chúng ta cùng nghĩ ra một kế gì đó để cho mọi người hiểu việc làm của chúng ta. Tôi chỉ mong người ta đối xử với chúng mình bình đẳng như những con chim khác. Cứ tin đi Dơi ạ, chắc có ngày con người sẽ hiểu, sẽ bênh vực và biết ơn việc làm lặng lẽ của chúng ta. Tôi chúc anh khỏe mạnh và gặp nhiều may mắn.
Bạn của Dơi - Cú Mèo