Nhân vật Đôn-ki-hô-tê trong tác phẩm của nhà văn Xec-van-tec gây nhiều ấn tượng và lí thú cho em. Một con người đáng thương nhưng cũng rất đáng chê, với những hành động nực cười của mình.
Bởi vì ham đọc những truyện kiếm hiệp mà Kihada, một nhà quý tộc bình thường, đã bán hết cả ruộng vườn, tài sản mình có thể mua truyện; nhưng tệ hơn nữa là chàng nghĩ tất cả những điều trong truyện của mình đều có thật, và nghĩ rằng "Đôn-ki-hô-tê, nhà quí tộc tài ba ở Man-tra", biến con ngựa gầy còm cùa mình thành con tuấn mã và bỏ biết bao thời gian để chuẩn bị cho chuyến chu du.
Đi với chàng còn có giám mã Xan-trô Pan-xa, một người thực tế. Em thật buồn cười trước cuộc đánh nhau của chàng với cối xay gió. Chàng đã tưởng tượng cối xay gió là một tên khổng lồ gian ác. Kết quả ra sao chắc các bạn đã rõ rồi. Đôn-ki-hô-tê chịu một thất bại ê chề đau khổ. Thế còn chưa đủ, chàng đã gặp hai thầy tu và một đoàn ngựa đưa phu nhân đi thăm chồng. Vậy mà chàng lại nghĩ hai tên quỷ dữ ấy bắt cóc một nàng công chúa. Và cuộc đánh nhau xậy ra, nhưng thật may mắn phần rủi ro không đến với chàng và chàng đã thắng.
Với những hành động điên rồ đó, không phải chàng là người đáng ghét, vì mục đích của chàng là cứu người yếu, diệt gian tà. Chàng đánh nhau đều có mục đích cứu người, nhưng không biết rằng hành động của mình đều sai cả. Để giữ mình đúng là nhà quí tộc, chàng đã nhịn ăn, rồi không kêu đau khi bị thương. Như vậy chàng cũng là một người đáng thương. Nhưng em chợt nghĩ ra rằng bất cứ người nào dù có mục đích tốt đẹp chăng nữa, nhưng với đầu óc điên rồ cùng chẳng làm nên được việc gì.
Nhân vật Đôn-ki-hô-tê có những điều đáng trách, nhưng cũng có nhiều chỗ đáng yêu. Gạt bỏ những tưởng tượng vớ vẩn của chàng, em nghĩ rằng Đôn-ki- hô-tê đáng cho chúng ta kính trọng, yêu mến. Chả thế mà qua mấy trăm năm rồi, Đôn-ki-hô-tê vẫn sống với bao thế hệ người đọc ở khắp nơi trên thế gian đó sao?