Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Lầu thơ của ông xây dựng trên đất của một tấm lòng trần gian” . Đã hơn hai mươi năm Xuân Diệu giã từ chúng ta vào cõi hư vô, nhưng “tấm lòng trần gian” của ông dường như vẫn còn ở lại. Cứ mỗi lần xuâ ntới, những trái tim non trẻ của các thế hệ học sinh lại rung lên những cảm xúc mãnh liệt trước tâm tình của Xuân Diệu gửi gắm với đời trong bài thơ Vội vàng, gắn với niềm khát khao giao cảm với đất trời, con người tràn mê đắm của thi. | QUAN NIỆM CỦA XUÂN DIỆU TRONG BÀI THƠ VỘI VÀNG Nhà thơ Thế Lữ trong lời Tựa cho tập Thơ Thơ của Xuân Diệu đã có nhận xét khá tinh tế Xuân Diệu là một người của đời một người ở giữa loài người. Lầu thơ của ông xây dựng trên đất của một tấm lòng trần gian . Đã hơn hai mươi năm Xuân Diệu giã từ chúng ta vào cõi hư vô nhưng tấm lòng trần gian của ông dường như vẫn còn ở lại. Cứ mỗi lần xuâ ntới những trái tim non trẻ của các thế hệ học sinh lại rung lên những cảm xúc mãnh liệt trước tâm tình của Xuân Diệu gửi gắm với đời trong bài thơ Vội vàng gắn với niềm khát khao giao cảm với đất trời con người tràn mê đắm của thi nhân trong mùa xuân diệu kì Làm thơ xuân vốn là một truyền thống của thi ca Việt Nam bao nét xuân đi vào thi ca đều mang một dấu ấn cảm xúc riêng. Đặc biệt trong thơ lãng mạn Việt Nam 1932 -1945 mùa xuân còn gắn với cái tôi cá nhân cá thể giàu cảm xúc của các nhà thơ mới. Có thể kể đến một Hàn Mặc Tử với khách xa gặp lúc mùa xuân chín. một Nguyễn Bính với mùaxuân là cả một mùa xanh. . Nhưng có lẽ Xuân Diệu chính là người đã đem vào trong cảm xúc mùa xuân tất cả cái rạo rực đắm say của tình yêu. Vội vàng là lời tâm tình với mùa xuân của trái tim thơ tuổi hai mươi căng nhựa sống. Bài thơ mở đầu bằng những ước muốn thật kì lạ Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đùng nhạt mất Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đùng bay đí Con người ở giữa không gian của nắng và hương này thật lạ Anh ta có những ước muốn và đòi hỏi thật vô lí muốn vượt ra khỏi qui luật bình thường của tạo hoá. Nhưng qui luật thời gian vẫn lạnh lùng nghiệt ngã nắng vẫn chầm chậm trôi về cuối ngày gió vẫn lang thang hoài không nghỉ báo hiệu cho tàn phai và phôi pha sắp sửa bắt đầu. Xuất phát từ điểm nhìn của một cái tôi chủ quan chẳng qua Xuân Diệu chỉ muốn diễn giải đầy đủ hơn sự có lí của tâm hồn giữ trọn vẹn hơn những vẻ đẹp cuộc đời hưởng thụ tận cùng màu sắc và hương vị của sự sống. Điều nhà thơ muốn trong một không gian ngập đầy nắng gió đã nói lên ý thức về thời gian trong tâm tưởng con người nỗi lo