Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Vừa bước lên bậc thềm để vào nhà, Thiệu Vy đã nghe tiếng bình tách khua loảng xoảng, tiếp theo là tiếng thét của cha mình. Ông Thiệu Bình: - Bà cút khỏi đây đi! Tiếng mẹ Thiệu Vy rên rỉ: - Ông cũng vừa phải thôi. Chuyện là do ông gây ra kia mà, có liên quan gì đến tôi!? - Chuyện đã qua 1âu rồi sao bà vẫn nhắc là thế nào? - Là tại ông quá đáng đó thôi. Tôi đâu thể làm thinh. Ông Thiệu Bình cay đắng: - Chỉ vì hai đứa nhỏ | Tác giả Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ PHẦN 1 ừa bước lên bậc thềm để vào nhà Thiệu Vy đã nghe tiếng bình tách khua loảng xoảng tiếp theo là tiếng thét của cha mình. Ông Thiệu Bình - Bà cút khỏi đây đi Tiếng mẹ Thiệu Vy rên rỉ - Ông cũng vừa phải thôi. Chuyện là do ông gây ra kia mà có liên quan gì đến tôi - Chuyện đã qua 1âu rồi sao bà vẫn nhắc là thế nào - Là tại ông quá đáng đó thôi. Tôi đâu thể làm thinh. Ông Thiệu Bình cay đắng - Chỉ vì hai đứa nhỏ. - Ạ ý ông muốn nói chỉ vì sự có mặt của Thiệu Vy nên ông mới ở lại đây chứ gì Ông Thiệu Bình chợt hiểu mình đã lỡ lời nên dịu giọng - Ý tôi không phải vậy. Nhưng ít ra bà cũng nên hiểu cho tôi chứ. Bà Minh Ngọc ấm ức nói Bấy lâu nay tôi vì tiếng cười của con trẻ mà cố quên đi tất cả. Ông Thiệu Bình thì cay đắng - Còn tôi thì bị day dứt khổ đau. - Ông. Khoa tay ông Thiệu Bình lắc đầu như muốn kết thúc cuộc nói chuyện - Thôi đủ rồi tôi muốn nghỉ mạt chút. Bà Minh Ngọc lắng lặng đi ra. Thiệu Vy cũng nhanh chân lánh mặt về phòng mình. - Chuyện này là thế nào vậy Tại sao cô chẳng biết tí gì về quá khứ của mẹ cha mình. Từ nhỏ đến lớn chị em của cô chỉ biết sống trong sự giàu sang và tình thương yêu vô bờ bến của cha mẹ. www. vuilen. com 1 Tác giả Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Tiếng cửa chị bếp vang lên - Cô ba xuống dùng cơm. Uể oải Thiệu Vy bước xuống phong ăn với tâm trạng không vui - Cha đâu rồi mẹ Bà Minh Ngọc vui vẻ bảo Cha con mệt đang nằm nghỉ trên phòng. Thiệu Vy đứng lên - Con lên gọi cha xuống ăn cơm với con. Bà Minh Ngọc ngăn lại - Thôi đi con hãy để ông ấy nghỉ một lát. Buông đũa Thiệu Vy lại nói. - Vậy con chờ cha ăn luôn. Nghiêm giọng bà Minh Ngọc ngăn - Không cần đâu con ăn cơm rồi còn học bài. Không thể cãi lời mẹ Thiệu Vy đành ngoan ngoãn làm theo. Bữa cơm lạnh nhạt trời qua nhanh chóng. Thiệu Vy về phòng mình mà lòng buồn rười rượi. Cô đang một mình suy nghĩ thì điện thoại reo Thiệu Vy nhấc ống nghe - A lô Thiệu Vy đây Xin lỗi. - Ôi lỗi phải gì cơ ta đây mà. Trúc Đào đây. Vừa chóng nạnh vừa tiếp chuyện qua .