Thời gian cũng là một thứ tài nguyên, với bất kì ai, thời gian đều công bằng và có giới hạn và còn quý hơn vàng bạc.
Người xưa có câu “Du thủ hảo nhân ”, những người này thì chẳng những không có tiền mà ngay nhân cách cũng rất thấp kém. Vì sao vậy? Bới nếu bạn không biết lo liệu thì chỉ như một đống thịt thối mà thôi.
Ngày nay, cái “hảo nhàn ” xưa đã được chuyển hoá thành “hưu nhàn ”, trớ thành một tiêu chí thời thượng, không những không bị người đời phỉ nhổ mà lại là điều người ta theo đuổi.
Đó đều là chú ý của người giàu!
Nếu mọi người đều không như vậy thì sản phẩm của họ bán cho ai? Họ kiếm tiền của ai? Những người giàu luôn căn cứ vào nhu cầu của mình đế làm ra các loại sản phẩm thời thượng và các quan niệm, che đậy mục đích thương mại trần trụi bằng lớp áo ngoài rực rỡ, còn người nghèo lại là người theo đuổi thời thượng. Khi một cái gì đó đang bắt đầu thịnh hành cũng là lúc tiền bắt đầu chảy vào túi nhà giàu.
Thời gian và tiền bạc là hai thứ tài nguyên có thể chuyển hoá cho nhau, cũng có thể đối nghịch nhau. Từ nơi này đến nơi khác muốn tiết kiệm tiền thì chi có đi xe buýt hoặc đi bộ, còn muốn tiết kiệm thời gian thì phải bỏ ra số tiền gấp vài lần tiền đi xe buýt. Một người phung phí thời gian sẽ không thể kiếm tiền lớn được; một người giắt lưng bạc triệu cũng không coi thời gian là đồ bỏ đi, người có càng nhiều tiền thì càng phải hi sinh nhiều thời gian nhàn rỗi hơn, còn muốn nhàn rỗi sẽ mất đi càng nhiều cơ hội kiếm tiền hơn.
Những người hâm mộ các ngôi sao (ca nhạc hay thể thao) thường phái bỏ ra khá nhiều thời gian để hoặc là được bắt tay hay xin được một chữ kí của ngôi sao mà mình hâm mộ, thật là phí phạm biết bao! Hàm lượng vàng trong thời gian của mỗi người khác nhau, ví như lớp giàu có như Bill Gate chẳng hạn mỗi giây phải có hàng ngàn, hàng vạn tấm ngân phiếu chuyển vào tài khoản của ông ta, nên Tổng thống các nước nghèo muốn gặp ông ta một lần e rằng cũng phải hẹn trước mới được.
Chỉ có thời gian của người nghèo là không đáng tiền vì chẳng có một hợp đồng cỡ một triệu USD nào chờ họ kí cả, cũng chẳng có vụ làm ăn nào quan trọng cả, nhanh chậm chẳng hề gì. Người nghèo không cảm thấy thời gian là tiền bạc, tiền và thời gian không trực tiếp tương quan với nhau. Ví dụ như khi bị tắc đường họ chỉ phàn nàn là phải chờ quá lâu, ảnh hưởng tới tâm lí mà thôi.
Chỉ có những giá trị mang lại giá trị mới là vốn quý, mà sự cao thấp của giá trị lại có liên quan tới mức độ thiếu hụt, và với người nghèo, sự thiếu hụt là tiền chứ không là thời gian!
Một người dù kiếm tiền bằng cách gì, dù được nhiều hay ít đều phải qua tích lũy của thời gian. Nếu như bạn có thể bực bội vì phải bỏ ra một hào để mua một cân cải trắng nhưng lại không hề đau lòng vì bỏ phí một ngày chẳng làm gì thì đó chính là lối tư duy điển hình của người nghèo. Bạn có thể đưa ra một số ví dụ để biện bạch cho mình như: “Anh xem, những người giàu vừa chơi vừa làm ăn với nhau, chỉ có người nghèo là bận rộn thôi“.
Nhưng bạn cần nhớ rằng, việc chơi của người giàu cũng là một cách làm việc, là có mục đích của nó, khác hoàn toàn với chuyện bỏ thời gian ra để tán gẫu cho hết ngày. Cái nhàn của người giàu là nhàn ở thân thể, tu thân dưỡng tính để tiếp tục chiến đấu, còn đầu óc họ chẳng phút nào nhàn cả. Còn cái nhàn của người nghèo là nhàn về tư tưởng, trên thực tế tay chân họ đều bận, ví dụ như suốt ngày đi xoa mạt chược chẳng hạn.
Nếu bạn luôn cảm thấy thời gian quá nhiều, như vậy nhất định là có vấn đề rồi!
Nếu bạn luôn là người nhàn rỗi thì việc buôn bán của người giàu có sẽ có Cơ phát triển.
Việc chơi của người giàu cũng là một cách làm việc, là có mục đích của nó, khác hoàn toàn với chuyện bỏ thời gian ra để tán gẫu cho hết ngày.