Tình yêu thương con tha thiết của lão Hạc được gửi gắm cả vào tình yêu dành cho con chó Vàng - kỉ vật cuối cùng mà con trai lão để lại. Lão Hạc yêu thương con Vàng như tình yêu của một người cha dành cho con: Lão gọi nó bằng “cậu”, cho nó ăn vào bát như người, trong bữa ăn, lão ăn một miếng, lại gắp cho con chó một miếng với tất cả niềm trìu mê'n.- Lão chăm sóc con chó, coi nó như một người bạn để giãi bày nỗi lòng của mình, đế tâm sự, kể lể về con trai cho vơi nỗi nhớ, vơi đi cảm giác mình đang cô độc đến tội nghiệp trong cuộc đời này. Và cũng chính bởi tình yêu thương ấy, lão phải gánh chịu mặc cảm tội lỗi khi trót lừa bán “cậu Vàng”. Việc không thể không làm nhưng khi đã làm rồi thì đến lúc chết, lão sẽ vẫn không lúc nào hết đau đớn, xót xa. Bán đi con chó là bán đi người bạn tâm tình, bán đi niềm gắn bó trong suốt những chuỗi ngày đơn độc vò võ ngóng trông con, bán đi liều thuốc tinh thần, và sợi dây nối duy nhất giữa lão với con trai. Cuộc đời lão từ đây dường như chẳng còn gì để có thể bấu víu được nữa. Lão Hạc hu hu khóc, tiếng khóc của một người nông dân có phẩm chất tốt đẹp và những tình cảm yêu thương nhân hậu nhưng số phận đầy bất hạnh. Tiếng khóc ấy, tình yêu thương ấy làm nên hình ảnh một người nông dân thật đáng trân trọng.