Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Cô bé gù có một cái tên rất đẹp do bà mẹ, một giáo sư Văn lựa chọn kỹ càng đặt cho. Nhưng cả nhà và sau này họ hàng lẫn bà con xóm giềng chỉ gọi cô ngắn gọn là Bé. Cái tên hai chữ đẹp tuyệt ấy chỉ dùng trong học đường, một thế giới khác khá biệt lập với môi trường chính cô bé sống bên trong. Một con người tật nguyền thường thu gọn lại trong cuộc sống gia đình, trong một ngôi nhà, một khu vườn nào đó. Ở trong không gian ấy, cô mãi. | vietmessenger.com Thế Uyên Nhà Văn Già Và Cô Bé Gù Cô bé gù có một cái tên rất đẹp do bà mẹ một giáo sư Văn lựa chọn kỹ càng đặt cho. Nhưng cả nhà và sau này họ hàng lẫn bà con xóm giềng chỉ gọi cô ngắn gọn là Bé. Cái tên hai chữ đẹp tuyệt ấy chỉ dùng trong học đường một thế giới khác khá biệt lập với môi trường chính cô bé sống bên trong. Một con người tật nguyền thường thu gọn lại trong cuộc sống gia đình trong một ngôi nhà một khu vườn nào đó. Ở trong không gian ấy cô mãi mãi chỉ là Bé thôi. Mẹ cô khi còn con gái là hoa khôi của một trường trung học ở Đà Nẵng có làn da trắng và thân hình nẩy nở chứ không mảnh mai như mấy nàng tôn nữ xứ Huế. Bà đã truyền phần lớn nhan sắc mình cho cô con gái duy nhất không may bị gù này. Vậy thì Bé vào năm mười bốn tuổi đã có khuôn mặt đẹp nhưng đôi mắt sâu hơn vì di truyền từ phía bố đôi môi hơi ngắn nhưng mập căng. Nếu ngực Bé phát triển nhanh và lớn như bà mẹ mười ba tuổi mẹ đã phải mua nịt vú cho Bé mặc lúc đi học thì một chân lại ngắn hơn chân kia làm ngay từ lúc đi học lớp một Bé đã phải dùng nạng. Cô bé có hai người anh đã vượt biển thành công sang Úc nhiều năm và học ngành kỹ sư điện toán. Hai anh thừa hưởng khả năng toán từ ông bố vốn là một giáo sư dạy toán nổi danh của nhiều trường trung học Sài Gòn. Nhưng hai đứa con này làm lương cao gửi được nhiều tiền về cho gia đình hơi trễ do đó bố mẹ cô đã phải bán căn nhà rộng có vườn trong thành phố để thanh toán số vàng đã hứa phải chi khi hai con trai vượt biển thành công. Hai ông bà mua căn nhà gỗ lợp tôn nằm nhô trên con rạch gần cạn đầy bùn cuối một cư xá gần vùng ngoại biên. Nhưng dù trong hoàn cảnh nào cô bé vẫn được săn sóc chu đáo nuôi dưỡng đầy đủ. Dù tật nguyền hay không cô vẫn là đứa con gái duy nhất trong một gia đình năm con. Không ai biết cô bé ý thức mình là một người nữ tật nguyền vào lúc nào tuổi nào nhưng không mấy ai thấy cô than thở khóc lóc vì chuyện đó. Có lẽ tại cả gia đình họ hàng cưng chiều có lẽ một phần do cô sinh trong một gia đình theo đạo. Từ lâu