Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Trong 41 năm ngắn ngủi của cuộc sống, Hoàng Đạo khi cầm bút, khi cầm súng, tranh đấu đến chết. Nhà chính trị có những mềm yếu, những lúc chán nản ê chề, muốn quyên sinh, muốn bỏ tất cả, cho sa ngã, cho bùn lầy, và có lúc trở thành nhà thơ trong Con đường sáng, trong Tiếng đàn. Tác phẩm văn học đối với Hoàng Đạo chỉ là chỗ nghỉ chân của người "anh hùng" ngã ngựa. Tác phẩm văn học bộc lộ tâm hồn một thi nhân không có thì giờ dành cho chữ nghĩa, phản ảnh một khía cạnh khác của con người Hoàng Đạo mà bản tuyên ngôn Mười điều tâm niệm chỉ là bề mặt của một nội tâm cô độc đớn đau. Cùng tiếp tục cảm nhận phần 2 của tác phẩm "Tiếng Đàn" của nhà văn Hoàng Đạo sau đây. | TIẾNG SÁO THIÊN THAI Xe ô-tồ rể sang tay trái rồi bắt đầu lên dốc. Thảo nhìn con đường cheo leo in hằn lèn sườn nủỉ trong đám lau sậy đảm cỏ lá dài và sắc lắc đàu lo ngại. Lên tiếng chàng bào lài xế Anh di cần thận nhé. Tuy câu nói khỏng ăn thua gì Thão cũng thấy vững tàm hơn. Xe từ tử lên cao không khỉ nhẹ và trong đần. Một ngọn giỏ mát tìr trong rừng sâu dưa lạì phảng phất những mùi hương lạ. Thảo cúi đầu nhìn xuống chân núi và thoảng thấy một dòng suối róc rách chảy dưới những mỏm đá cheo leo chàng rùng mình sợ hãi. Những cây lớn từ cạnh suối mọc vọt lên phong lan bám khắp thân gọi trong trí chàng cảnh âm u hùng tráng của son lâm. Chàng vội nhắm mắt xua duỗi hỉnh ảnh ãy cổ nghĩ đến cuộc hội kiến ngầy mai với òng tuần và cố gọt giũa những câu chàng sẽ trả ỉời cho được lưu loát. 72 TẵỖNG DẦN Bỗng chiếc xe ô-tô rít lên một . tiếng rồí đứng dừng lại. Thảo ỉo lắng hỏi Cái gì thế Dạ hình như nghẹt xăng. Người tài xế nhanh nhẹn nhảy xuống đất mở mui xe hỷ hoảy chữa. Thảo cau mày tỏ ra vẻ phật ỷ hỏi Cỏ lâu khòng anh Dạ bẫm quan lâu. Nếu vậy thì tôi xuống nghỉ một lảt. Thảo chưa nhấc thân thế bệ vệ của chàng lên thì người lỉnh lệ ngồi cạnh tài xể đẵ vội vã xuống mở cửa xe ròi kỉnh can đứng nẻp một bên tay không rời quả nắm kền. Thảo lấy làm vừa ý khoan thai vẻn ảo bước xuổng đường dõng dạc nhìn chung quanh. Ô-tô đã lên hét đổc đến một khoảng đồng cao núi đá lởm chởm hao bọc. Trước mặt Thảo mẩy thửa ruộng đồi mời vỡ màu gạch non đi đến chân một trải núi sừng sững đột ngột như một tòa lâu đài khồng lồ đỗ nát cũa một thời đại đã tiêu diệt. Thảo nghĩ Chỗ này chắc nhiều chim. Lần sau ta phải đem súng đi bắn mởì dược. Bỗng chàng quay lại Chàng vừa nghe thấy -tiếng sảo thiên thai 73 tiếng cẵĩ nhau. Người tài xế đương mắng một người nhà quê cuốc đát cạnh đường. Không đầy à Anh không biết đày là xe .quan à Ngưòi nhà quê không sợ hãi mĩm cười -một cách khinh thị ung dung đáp Nỏi khỏ thì người ta đẫy hộ làm phúc -chử bắt nạt ai Ả bướng nhỉ. Khi người nhà quê trả lời Thảo đề ỷ nhìn.