Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Sinh là một anh học trò nghèo kiết xác tha phương cầu học. Anh ở trọ trong một ngôi chùa, ngày đêm dùi mài kinh sử để ứng thí. Quan huyện sở tại cũng là người xứ khác bổ nhiệm đến, thường lui tới chùa vì quan rất mộ đạo. Quan có một cô con gái tuổi độ trăng tròn, nhan sắc mỹ miều diễm lệ. Một hôm nhân ngày lễ Vu lan, cô gái theo cha đến chùa. Vừa trông thấy người ngọc, Sinh ôm lòng thầm yêu trộm nhớ. Nhưng chàng đã có vợ con ở quê nhà,. | Người Ngày Xưa Sưu Tầm Người Ngày Xưa Tác giả Sưu Tầm Thể loại Truyện Ngắn Website http motsach.info Date 26-October-2012 Sinh là một anh học trò nghèo kiết xác tha phương cầu học. Anh ở trọ trong một ngôi chùa ngày đêm dùi mài kinh sử để ứng thí. Quan huyện sở tại cũng là người xứ khác bổ nhiệm đến thường lui tới chùa vì quan rất mộ đạo. Quan có một cô con gái tuổi độ trăng tròn nhan sắc mỹ miều diễm lệ. Một hôm nhân ngày lễ Vu lan cô gái theo cha đến chùa. Vừa trông thấy người ngọc Sinh ôm lòng thầm yêu trộm nhớ. Nhưng chàng đã có vợ con ở quê nhà lại thuộc gia đình nghèo khó mà nàng thì đang độ xuân xanh lá ngọc cành vàng. Chuyện lương duyên thật khó nỗi ước mơ. Mối tình bị chướng duyên ngăn trở càng thêm nồng nàn thắm thiết mặc dù chưa một lời trao đổi tình yêu chỉ đơn phương. Chàng đành nuốt nước bọt ngâm câu tình tuyệt vọng Lòng ta chôn một khối tình Tình trong giây phút mà thành thiên thu. Nàng thoáng hiện tới chùa một lần rồi không bao giờ trở lại. Con người gieo thảm đó để lại trong lòng Sinh một mối tương tư cay đắng vì không thể nào trăm năm tính cuộc vuông tròn. Hình ảnh nàng đang ám ảnh Sinh một cách mãnh liệt thì bỗng một hôm chàng nghe tin nàng đã chết. Ôi Rõ thật là Ngày xuân xanh sơ ngộ để thiên thu. Mới thấy nàng có một lần nhưng Sinh lăn khóc thảm thiết khi hay tin nàng lìa trần. May thay tục lệ lúc bấy giờ ưa chôn người chết ở nguyên quán nên quan huyện ướp xác quàng thây nàng tại ngôi chùa Sinh trú ngụ chờ ba năm sau sẽ đưa về cố quận. Từ đó Sinh được đêm ngày gần gũi người đẹp. trong quan tài. Mối tình si vẫn nồng đượm có lẽ còn mặn mà hơn xưa bởi lẽ giờ đây không còn gì ngăn cách. Cái chết xóa tan mọi bất bình đẳng giữa con người phá đổ mọi ranh giới tài sản địa vị giai cấp. Mỗi bữa ăn Sinh đặt một mâm cơm trên nắp quan tài cúng cho vong linh hưởng xong chàng mới chịu hạ xuống ăn. Chàng kể lể với người trong quan tài như sau Ối nàng ơi Âm dương đôi ngã nàng có thấu cho lòng tôi không Khi nàng còn sống nàng là lá ngọc cành vàng tôi chỉ là một