Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Đây là câu chuyện cảm động có thật do một tiến sĩ của ĐH Harvard kể lại. Anh là An Kim Bằng. - Tiến sĩ An Kim Bằng (Jinpeng An), người Trung Quốc, tốt nghiệp toán học tại Đại học Harvard. *** Ngày 5/9/1997, là ngày tôi rời gia đình đi nhập học ở Đại học Bắc Kinh, khoa Toán. Ngọn khói bếp dài cất lên từ trên nóc ngôi nhà nông dân cũ nát gia đình tôi. Người mẹ chân thập thễnh của tôi đang nấu mì sợi cho tôi, những bột mì này có được nhờ mẹ đổi. | Mẹ không thích con kêu khó. Đây là câu chuyện cảm động có thật do một tiến sĩ của ĐH Harvard kể lại. Anh là An Kim Bằng. - Tiến sĩ An Kim Bằng Jinpeng An người Trung Quốc tốt nghiệp toán học tại Đại học Harvard. Ngày 5 9 1997 là ngày tôi rời gia đình đi nhập học ở Đại học Bắc Kinh khoa Toán. Ngọn khói bếp dài cất lên từ trên nóc ngôi nhà nông dân cũ nát gia đình tôi. Người mẹ chân thập thễnh của tôi đang nấu mì sợi cho tôi những bột mì này có được nhờ mẹ đổi năm quả trứng gà cho hàng xóm chân mẹ bị thương vì mấy hôm trước để thêm tí tiền cho tôi nhập học mẹ đẩy một xe chất đầy rau từ thôn ra thị trấn trên đường bị trật chân. Bưng bát mì tôi đã khóc. Tôi buông đũa quỳ xuống đất xoa nắn chỗ chân sưng phồng lên to hơn cả cái bánh bao của mẹ nước mắt rơi xuống đất. Nhà tôi ở Thiên Tân làng Đại Hữu Đới huyện Vũ Thanh tôi có một người mẹ tốt nhất thế gian tên là Lý Diệm Hà. Nhà tôi vô cùng nghèo khó. Khi tôi ra đời bà nội ngã bệnh ngay trên giường sưởi tôi bốn tuổi ông nội lại mắc bệnh hẹp khí quản và bán thân bất toại những món nợ trong nhà lớn dần theo năm. Khi bảy tuổi tôi được đi học học phí là mẹ vay người khác. Tôi thường đi nhặt những mẩu bút chì bạn bè vứt đi dùng dây buộc nó lên một cái que rồi viết tiếp hoặc dùng một cái dây chun xoá sạch những cuốn vở bài tập đã viết rồi viết lại lên đó mẹ thương tôi đến mức cũng có lúc đi vay vài hào của hàng xóm để mua vở và bút chì cho tôi. Nhưng cũng có những khi mẹ vui vẻ là khi bất kể bài kiểm tra nhỏ hay kỳ thi lớn tôi luôn đứng đầu toán thường được 100 100 điểm. Dưới sự khích lệ của mẹ tôi càng học càng thấy ham thích. Tôi thực sự không hiểu trên đời còn có gì vui sướng hơn được học hành. Chưa đi học lớp một tôi đã thông thạo cộng trừ nhân chia và phân số số phần trăm khi học Tiểu học tôi đã tự học để nắm vững Toán Lý Hoá của bậc Trung học Phổ thông Khi lên trung học thành phố Thiên Tân tổ chức kỳ thi vật lý của bậc Trung học tôi là đứa học trò nông thôn duy nhất của cả năm huyện ngoại thành Thiên Tân được giải một .