Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Bà Tâm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Nằm mãi cũng mỏi lưng, cái lưng bà độ này thường đau tê tê bên mạn phải khiến bà cứ phải giở mình liên tục. Người già thường hay thế, đã khó ngủ lại thêm chứng tê sườn, càng trằn trọc lại càng bứt dứt. Bà Tâm quyết định nhổm dậy, bà lại khẽ giở mình nghiêng người lần lần dưới gối tìm bao diêm. Trước lúc đi nằm rõ ràng bà đã đặt nó ở đấy sao tay bà lần sờ mãi không thấy. Mới có đầu hè trời đã. | Gió bấc thổi qua ngàn dâu TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN TRỌNG VĂN Bà Tâm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Nằm mãi cũng mỏi lưng cái lưng bà độ này thường đau tê tê bên mạn phải khiến bà cứ phải giở mình liên tục. Người già thường hay thế đã khó ngủ lại thêm chứng tê sườn càng trằn trọc lại càng bứt dứt. Bà Tâm quyết định nhổm dậy bà lại khẽ giở mình nghiêng người lần lần dưới gối tìm bao diêm. Trước lúc đi nằm rõ ràng bà đã đặt nó ở đấy sao tay bà lần sờ mãi không thấy. Mới có đầu hè trời đã nóng khiếp quá nửa đêm vẫn chưa thấy dịu. Hay tại là mình khó ngủ - Bà Tâm nhìn sang bên cạnh - Con Hòa ngủ ngon thế kia . Bà ngồi hẳn dậy và nhấc chiếc gối lên thì ra những lúc giở mình bao diêm bị sê dịch vào sát chân màn. Se sẽ chui ra khỏi chiếc màn bà Tâm ngồi yên chốc lát cạnh mép giường cho tịnh tâm. Bà quay đầu lại nhìn con Hòa đang ngủ say rồi bà cẩn thận gài màn lại. Xong việc bà nhẹ nhàng chụm tay đánh diêm. Đóm lửa nhỏ lóe lên làm bà vội rụt que diêm lại sát người để che ánh sáng. Bà đi những bước chậm như đang đếm từng viên gạch dưới nền nhà đến bên bàn thờ. Đánh tiếp mấy que diêm nữa bà Tâm khêu vào cây đèn con. Tự dưng bà bần thần người lại. Ánh sáng nhỏ đủ soi từng tấm ảnh những người đã khuất. Đầu tiên là tấm ảnh cụ Thảo - mẹ chồng bà - Cụ nhìn bà bằng cặp mắt ướt nhoèn đầy những vết chân chim. Tiếp đó là ông Hoàng - chồng bà - ông nhìn bà nửa gần gũi nửa xa lạ. Và hình như cặp mắt ấy như muốn hỏi bà điều gì mà chưa nói được thành lời. Nhưng lâu nhất là cái nhìn của anh Vũ - anh nhìn bà bằng cái nhìn trách móc. Đưa tay về phía tấm ảnh anh Vũ bà Tâm rờ rờ lên đó. Bà có cảm tưởng đứa con trai dứt ruột của bà bằng xương bằng thịt đang để yên cho bà vuốt ve. Con ơi - Bà Tâm khẽ gọi - Con đừng trách mẹ. Con trách bao nhiêu lòng mẹ đau bấy nhiêu . Nước mắt bà nối nhau từng giọt từng giọt chảy thành dòng. Sợ mình khóc thành tiếng bà Tâm vội quệt nước mắt và bóp chặt miệng. Anh Vũ vẫn nhìn bà nhưng bây giờ ánh mắt đã có phần đỡ trách móc hơn. Ừ con hiểu lòng mẹ là mẹ thanh .