Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Ngạc cao lớn, thông minh, không đẹp nhưng quyến rũ. Khi gặp Vy, chàng 23 tuổI hơn Vy 5 tuổI. Và học năm thứ tư ban kinh tế trường Luật Saigon. Ngạc họ Nguyễn, không có chữ “Văn” hay bất cứ chữ đệm nào ở giữa. Tên chàng nghe cộc lốc và nặng nề: Nguyễn Ngạc, đủ làm trĩu nặng tâm hồn Vy và đánh nhẹ vào tim nàng 2 cái. Chàng biến Vy thành cái chuông, cái chuông của những buổi chiều kỷ niệm trên tháp cao nhạt nắng, chỉ cần nghĩ đến Ngạc, dù thiết tha hay lơ. | Vy bỏ học, bỏ tất cả, nàng dành phần lớn thì giờ đến thăm Ngạc và săn sóc chàng, nàng biết mình không thể nào rời xa Ngạc được, nàng thèm khát tình yêu của chàng, thân xác chàng, nhưng Ngạc vẫn 1 mực từ chối. Vy thừa thông minh để hiểu rằng Ngạc không muốn nàng khổ vì chàng, bởi vì lấy chàng, nàng sẽ chịu đủ mọi thứ đau đớn, từ gia đình nàng, bạn bè và xã hội. Nhưng đối với Vy, cái mặt trái của sự khốn khổ đó, là 1 nỗi hạnh phúc không thể lường. Nàng có thể nhắm mắt, bịt tay đi xuyên qua tất cả, đến cõi hạnh phúc của riêng nàng. Không ai có thể ngờ nàng có đủ can đảm hay hơn thế nữa, sự đam mê cùng cực để thực hiện lòng ước mong của mình, bởi vì tình yêu, nàng coi thường tất cả trừ sự đau khổ của chàng, đừng để chàng chịu đựng 1 mình, nàng muốn san sẻ, đau đớn và tuyệt vọng với chàng. Ðể từ đó nàng sẽ nói với chàng rằng hạnh phúc, sung sướng và hy vọng ở đời không thể bắt nguồn từ sự dối lòng, từ chối, không dám sống. Ðừng tưởng nàng hy sinh cho chàng, điều đó thật lầm và hài hước, bởi vì nàng yêu chàng mãnh liệt, nàng thấy chàng nắm trong tay cứu cánh của đời nàng do đó Vy phải đến với chàng, cầm và hôn được bàn tay yêu dấu đó.