Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Đến những nơi không ai đến, núi cao, thung sâu bằng những chuyến đi “hành xác” mệt lử cả người mới thực là tận hưởng. Với chúng tôi, một đôi tháng không được đi “hành xác” một lần sẽ thấy trong người bứt rứt lắm. | Biên trên núi Đến những nơi không ai đến núi cao thung sâu bằng những chuyến đi hành xác mệt lử cả người mới thực là tận hưởng. Với chúng tôi một đôi tháng không được đi hành xác một lần sẽ thấy trong người bứt rứt lắm. Chuyến đi về hồ Ba Bể thuộc tỉnh Bắc Kạn cách Hà Nội chừng 300 cây số vừa thoả mãn thú hành xác ấy vừa đủ xa để thoả nghiền. bệnh nhớ mặt đường Kế hoạch đi Bắc Kạn của chúng tôi hoàn toàn ngẫu hứng nhưng phương tiện được lựa chọn số 1 vẫn là xe máy. Cơ động. Tiện lợi. Có thể dừng lại bất cứ lúc nào để chụp ảnh hay chỉ đơn giản là ngắm một thời khắc đẹp nao lòng khó đến nhiều lần trong đời. Những chiếc ba lô được lèn tối đa cho chuyến đi bụi được chằng buộc kỹ càng. Đối với những người ưa thích lượt phượt trên lưng xe máy luôn có một vài thứ không thể thiếu nhưng đối với riêng tôi đó là bản đồ và một cái ba lô chắc chắn.Khởi hành lúc 8g sáng thẳng tiến Quốc lộ 3. Chạy khoảng 2 tiếng thì tới Thái Nguyên. Nghỉ chân một chút nào Ngồi ngay giữa trung tâm thành phố uống nước mía ngắm người qua lại nhộn nhịp trên phố. Bấm đồng hồ chúng tôi quyết định chạy ngược lại một chút vào hồ Núi Cốc. Hồ vẫn thế vẫn đẹp như chuyện tình nàng Công chàng Cốc. Ngắm nghía chán chê chúng tôi lại lao ra ngoài phố ăn trưa và lên đường đi Bắc Kạn. Đến Bắc Kạn vào khoảng 4g chiều lại dừng lại nghỉ một chút cho lại sức. Tỉnh lỵ đều có một cái vẻ nào đó giống nhau. Những khối nhà những con đường vuông chằn chặn thẳng tắp cắt ngang cắt dọc những dải phân cách lớn với những hàng cây trồng ở giữa đìu hiu nhưng xa lạ. Nó mang lại cảm giác cô đơn và trống trải. Những con phố xa lạ những gương mặt xa lạ. Chiều xuống dần mặt trời dần dần lặn sau núi. Nhưng ánh nắng cuối ngày vẫn còn vương lại rất lâu. Dãy núi thẫm đen lẫn trong sương chiều. Hoàng hôn ở núi khác hẳn ở biển nó không xuống một cách chậm rãi từ tốn và yên lành mà cho dù mặt trời đã lặn từ rất lâu thì ánh nắng vẫn cứ ở đâu đó rất lâu rất sâu sau những tầng mây dãy núi trong đáy mắt của những người đi đường. Chúng tôi về đến