Một lần, Ngọc cùng các bạn đi chơi. Qua ngã tư, có một em bé đang ngơ ngác nhìn trước nhìn sau. Em tìm cách qua đường mà chưa qua được vì xe cộ đi lại đông quá. Xe này chưa đi qua, xe khác đã lao tới. Ngọc để các bạn đi trước. Em dừng lại, đến bên em nhỏ. Các bạn gọi:
- Ngọc ơi! Đứng lại làm gì thế?
- Ngọc ơi! Mau lén chứ!
Ngọc trả lời:
- Các bạn cứ đi trước đi, mình đưa em bé này qua đường rồi chạy theo ngay.
Sau đó ít lâu, một hôm đang cùng các bạn đi trên phố, chợt Ngọc nghe tiếng ai gọi:
- Chị Ngọc! Chị Ngọc ơi!
Nhìn quanh quẩn mãi, Ngọc cũng chưa nhận ra ai gọi tên mình. Tiếng gọi vẫn lảnh lót:
- Em ở đây cơ mà! Chị Ngọc ơi, em ở đây cơ mà!
Giữa đám đông, một cô bé mặc váy đỏ tươi như bông hoa râm bụt đang cố kiễng chân, đưa tay vẫy Ngọc. Ngớ ra một lúc, Ngọc mới nhận ra đó là cô bé qua đường hôm trước. Các bạn hỏi:
- Ai thế hở Ngọc?
- Em bé mà chúng mình gặp ở ngã tư hôm nọ đấy thôi!
- Ngọc chơi thân với em ấy à?
- Không.
- Thế tại sao em ấy biết tên Ngọc?
- Mình cũng không biết nữa.
- Lạ nhỉ! Hôm ấy cả bọn cùng đi mà em chỉ nhớ có mỗi tên Ngọc, lạ nhỉ!