Mùa xuân trong văn bản “Mùa xuân của tôi” của Vũ Bằng là một mùa xuân đậm chất trữ tình, giàu chất thơ, chất nhạc. “Mùa xuân của tôi” ở đây là mùa xuân Hà Nội, mùa xuân Bắc Việt thương mến của Vũ Bằng. Đó là mùa xuân có “mưa rêu rêu, gió lành lạnh”, có tiếng nhạn kêu, tiêng trông chèo, những câu hát huê tình,... hoà quyện trong làn hương ấm áp của nhang trầm, đèn nến, nhất là cái ấm áp toả ra từ không khí gia đình đoàn tu... Tất cả gợi lên một nét hương sắc không thê nào phai trong tâm hồn của người xa xứ. Không chỉ miêu tả sức sống của mùa xuân từ bên ngoài, tác giả còn thế hiện được sức sống nổi bật của con người trong mùa xuân bằng những hình ảnh đầy gợi cảm với những hình ảnh so sánh rất cụ thể: “Nhựa sống trong người căng lên như máu,... những cặp uyên ương đứng cạnh” và “tim người ta dường như cũng trẻ hơn ra, và đập mạnh hờn”. Đến như cảm nhận về cái rét thì cũrig là: “...cái rét ngọt ngào, chứ không còn tê buốt căm căm”. Sau ngày răm tháng giêng, trời đất, thiên nhiên và không khí mùa xuân cũng có những nét rất riêng biệt. Đó là thời điếm giao mùa của trời đất, của sự vật, cỏ cây, thời tiết,... Nhiều thứ hoà quyện để tạo nên một sự chuyến giao rất đẹp: “Tết hết mà chưa hết hẳn,... mưa xuân bắt đầu thay thê cho mưa phùn”. Cảnh ấy khiến lòng người cũng đồng điệu theo.