Tuần trước, thầy giáo môn Văn lớp em đã tổ chức một cuộc thi thú vị, thi đọc diễn cảm.
Hôm thầy nêu lên ý định ấy, bạn nào cũng hăng hái đòi tham gia. Nhưng rồi cuối cùng, chỉ còn lại mười bạn vẫn giữ nguyên được quyết tâm của mình, chính thức ghi tên vào danh sách “ứng viên”.
Ban giám khảo hôm nay, ngoài thầy giáo Văn, còn một cô giáo dạy Văn ở lớp khác, cô giáo chủ nhiệm lớp và một người nữa, nghe nói là một nhà thơ, bạn của thầy, mặt còn trẻ măng. Điều lệ của Ban giám khảo rất rộng rãi, ai muốn chọn đọc bài nào tùy ý, miễn là thể hiện đúng cảm xúc của bài văn và truyền được cảm xúc ấy đến người nghe.
Sau khi Ban giám khảo ngồi vào bàn. Phòng học bỗng trở nên im lặng như tờ. Em nhìn lên bàn “ứng viên”, thấy mặt bạn Hòa bỗng tái nhợt đi, chắc bạn ấy xúc động ghê lắm. Có mấy bạn thì miệng he hé cười, nụ cười gượng thế nào ấy, chắc để che giấu sự hồi hộp bên trong.
Chính thầy giáo hình như cũng rất xúc động. Thầy nói mấy lời khô khan để bắt đầu. Mọi hôm thầy nói năng hùng hồn lắm kia mà! Tất nhiên là chẳng ai muốn biểu diễn trước tiên nên Ban giám khảo phải bắt thăm. Chính Hòa nhà ta phải làm người số một lên “sàn diễn”. Em tưởng Hòa sắp ngất đi. Bạn ấy khó nhọc bước ra khỏi bàn để đứng trước lớp. Nhưng chỉ mấy phút sau. Hòa đã thoải mái hơn. Hình như lúc ấy Hòa đang nghĩ đến tác phẩm của mình sắp trình bày, và chỉ nghĩ đến nó thôi. Hòa xin phép đọc bài thơ Viếng lăng Bác đã học ở lớp 6, giọng Hòa trầm lắng, thủ thỉ từng lời:
Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát
Cả lớp như nuốt từng lời của bạn ấy. Ai cũng xúc động. Mắt Hòa có lúc hoe hoe đỏ. Bản thân em cũng nín thở khi bạn ấy đọc đến câu:
Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim...
Bạn Hòa bước về chỗ ngồi của mình trong tiếng vỗ tay vang dội. Phen này nhất định “thì treo giải nhất chi nhường cho ai” rồi!...
Bạn Lập ngâm thơ bài thơ Bếp lửa của nhà thơ Bằng Việt. Tiếng Lập trong và ấm, xúc động, chỉ tiếc đến đoạn cuối thế nào lại lạc giọng mất, nghe the thé lên.
Bạn Thu Hồng xin đọc một đoạn văn xuôi trong bài Đàn gia súc trở về của nhà văn Pháp Anphôngxơ Đôđê. Hồng đọc bài văn xuôi mà người nghe cứ có cảm tưởng như bạn ấy đang đọc bài thơ vậy. Dõi theo lời đọc của Hồng, mọi người hình dung rõ quang cảnh trang trại mùa thu, hình ảnh đàn gia súc rộn rã trở về trong âm thanh náo động vui tươi. Trong nỗi xúc động của những người chờ đón, nỗi vui mừng của những kẻ trở về. Chúng em cứ xuýt xoa như được nghe bài văn này lần đầu vậy. Có người nói thầm vào tai em: Hồng giải nhất rồi!
Sau mấy bạn đọc cũng được nhưng không có gì xuất sắc lắm. Bạn Quế Hương lên kể chuyện Trọng Thủy Mỵ Châu. Giọng kể của Hương khi cao khi lắng (Đúng ra là đọc bằng giọng kể) dẫn dắt người nghe bằng chi tiết này sang chi tiết khác, khiến ai cũng thấy rõ cô Mỵ Châu ngây thơ, trong sạch mà dại dột, khờ khạo. Nhiều bạn chảy nước mắt khi Hương kể đến cái chết của Mỵ Châu. Bạn ấy kể xong mà không một ai nghĩ đến chuyện vỗ tay. Mãi đến khi Hương đã ngồi vào ghế của mình, tiếng vỗ tay mới nổi lên.
Tiếp theo Hương còn có hai bạn nữa. Một bạn ngâm bài thơ Bác ơi! của Tố Hữu, rất giống cách ngâm của các nghệ sĩ ngâm thơ trên đài. Một bạn kể chuyện Cây tre trăm đốt khiến thính giả lẫn Ban giám khảo cười bò lăn ra.
Theo yêu cầu của giám khảo, tất cả các bạn bước ra sân để Ban giám khảo làm việc. Trong mười phút, chúng em tranh luận sôi nổi. Người thì cho rằng Hòa phải được giải nhất. Người cho rằng Thu Hồng xứng đáng với danh hiệu ấy hơn ai cả. Đa số các bạn lại muốn người đoạt giải là Quế Hương. Ai cũng có lý của mình. Riêng em lại nghĩ rằng Hòa đoạt giải là đúng vì em vốn thích thơ, cách đọc của Hòa khiến em cảm động đến phát khóc lên cơ mà.
Chúng em lại dược gọi trở lại phòng để nghe thông báo kết quả. Thầy giáo của chúng em thay mặt Ban giám khảo phát biểu nhận xét. Trước hết thầy nói rằng tất cả các bạn dự thi đều có nhiều cố gắng và đều đã học hỏi rất tốt, chứng tỏ các bạn không những đã tìm hiểu kỹ nội dung tình cảm của bài văn mà có công phu luyện tập và bước đầu đã có được một số kỹ thuật đọc diễn cảm. Thầy cũng cho biết việc chấm giải đã được nhất trí hoàn toàn của Ban giám khảo. Thầy nhận xét cụ thể về một số bạn: bạn Hòa có giọng đọc tốt, đầy tình cảm, nhưng trong bài thơ này, bạn chỉ mới truyền được niềm yêu kính, nỗi đau xót, buồn thương đối với Bác Hồ mà chưa tạo được ấn tượng lạc quan, tin tưởng nhà thơ muốn mang lại cho người đọc. Bạn Thu Hồng đọc một bài văn xuôi như vậy là tốt. Cách kể của Quế Hương vừa thông minh, vừa sáng tạo vửa đầy tình cảm, giúp người nghe nhận ra ngay nhân vật Mỵ Châu vừa đáng thương vừa đáng phê phán, từ đó làm toát lên bài học cảnh giác một cách tự nhiên. Kết quả: giải nhất: Quế Hương, giải nhì: Hòa, giải ba: Thu Hồng.
Mọi người nhiệt liệt hoan hô cách đánh giá của ban giám khảo. Theo đề nghị của thầy giáo, cô giáo chủ nhiệm trao phần thưởng đặc biệt cho Quế Hương. Bạn Hòa quá cảm động khi được nhà thơ trẻ trao phần thưởng, trong đó có cả tập thơ của chính anh ấy, có ký tên tác giả. Cô giáo Văn lớp bạn trao giải cho bạn Thu Hồng, lại kèm theo một chiếc hôn. Cả những bạn không đoạt giải cũng thấy phấn khởi.