DÀN Ý
1. MỞ BÀI
+ Ở quê hương em có nhiều cảnh đẹp.
+ Nhưng em thích nhất là đầm sen đầu làng.
2. THÂN BÀI
- Bờ hồ:
+ Lồi lõm.
+ Cỏ mọc lưa thưa và cằn cỗi.
- Nước hồ:
+ Trong vắt.
+ Phủ kín màu xanh của sen và lộ ra như tấm gương mỗi khi gió lật lá và ánh nắng phản chiếu.
- Sen (được nhìn từ bờ rồi ra đếh giữa đầm).
+ Nhìn tổng quát có những bông trắng hồng rực rỡ, những đầm sen già, những nụ sen... đều ngập trong nắng ban mai.
+ Nụ sen hồng lấp ló như trốn nấp ánh mắt nhìn của người ngắm.
+ Những cây sen ở gần bờ xơ xác, bị tàn phá.
+ Những cây sen ở giữa đầm vui nhộn: Nhảy múa và thả hương thơm.
+ Ngọn gió như nhạc trưởng chỉ huy bí mật những bông sen vui điệu nhạc thần tiên.
+ Mặt nước xao động.
3. KẾT BÀI
- Màu sắc và hương thơm của sen đã đưa em vào giấc ngủ mát rượi trong buổi trưa hè oi nồng.
- Nhớ về sen thấy lòng khỏe nhẹ khi không ở tại đầm sen.
BÀI LÀM
Ở quê em có nhiều cảnh đẹp. Nhưng không đâu em thích bằng đầm sen của đầu làng.
Gọi là đầm nhưng thực ra nó là một cái ao rộng và không biết sen được trồng ở đó từ bao giờ. Thường ngày chúng em hay rủ nhau ra câu cá hay nhìn hoa hóng gió. Bờ hồ quanh co chỗ lồi chỗ lõm, trên bờ cỏ mọc lưa thưa và cằn cỗi. Hình như mọi màu mỡ của đất đã bị những cơn mưa bất công tuồn xuống cho sen qua những lần xối xả của những cơn dông như trút nước mùa hè. Nước đầm trong như lọc, những lá sen to xòe rộng che kín cả mặt hồ. Và vươn lên trên mặt nước so le những bông trắng, bông hồng thi nhau nở rộ. Xen kẽ giữa những màu sắc ấy là những đài sen già xanh thẫm lại, lắc lư, lắc lư theo chiều gió. Mấy nụ sen bập bềnh trên gợn sóng e thẹn nũng nịu nghiêng đầu chúm chím cười trong nắng ban mai.
Mỗi lúc gió lật những chiếc lá xanh phơi bụng màu vàng lục, thì mỗi khoảng trời xanh lóe lên loang loáng, mặt nước lộ ra như mảnh gương vỡ, hắt chiếu vội vã ánh mắt ranh mãnh của mặt trời rồi vụt tất. Những chiếc lá sen tinh quái lại choãi mình ra phơi bày khuôn mặt tròn trịa mịn màng một màu xanh phơn phớt non tơ...
Mấy nụ sen hồng cứ lấp ló, nửa như muốn khoe khuôn mặt hồng tươi, láu lỉnh, nửa như tinh nghịch muốn trốn một ánh mặt trời của ai đó đang mải mê tìm kiếm và ngắm nó.
Thật tội nghiệp cho những cây sen ở gần bờ, lá của chúng xác xơ thật thiểu não. Những cọng bông khô quắt ngơ ngác nhìn trời như bà mẹ mất con. Thưa thớt lắm mới xuất hiện một vài búp nhỏ.
Các lá sen ở đây ‘không nô giỡn mà gắng đùm bọc che giấu những đứa con của mình. Hình như sen cũng linh cảm những bất hạnh cho số phận hẩm hiu của những nụ bông. Mẹ con chúng cứ thập thò, như muốn giãi bày, như muốn van lơn những bàn tay thô bạo và tàn nhẫn đừng có ngắt bông khi chúng chưa kết đài, kết hột.
Hình ảnh mẹ con sen líu ríu đứng im lặng, sát bờ cỏ cằn cỗi nhìn đồng loại mình vui nhộn ở giữa đầm cứ đọng lại trong em mối thương cảm bận lòng...
Nhìn ra xa, giữa đầm cơ man là những bông sen. Màu đỏ, màu trắng và màu vàng thầm kín của nhụy hoa cứ lung linh, lung linh trong nắng. Chúng đang múa theo một vũ điệu vui nhộn bí ẩn mà làn gió mát mùa hè cứ rào rạt, từng đợt âm thanh nổi sóng giữa mặt hồ...
Chính những chú gió lang thang nghịch ngợm này đã lấy mùi thơm của sen rắc phấn vào trong cuộc vui vũ hội. Hương sen lúc đậm, lúc nhạt, lúc thoang thoảng, lúc nồng nàn, nó cứ ngan ngát, nó cứ ngào ngạt ngất ngây.
Ngồi cạnh đầm sen mà chúng em ít nói với nhau. Dường như có một chuyện thần tiên đưa chúng em vào một thế giới tuyệt mỹ của âm thanh, màu sắc và của hương thơm.
Ôi, cái hương sen quyến rũ ấy đã bao lần đưa em vào giấc ngủ mát rượi của những bông hoa trưa hè oi nồng, ngay cả khi em không ngồi với sen, bên cạnh hồ sen.