Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Đã bao lần tôi tính đem bán ve chai hết nhưng lại sợ bố giận nên thôi. Và ở góc kho, tôi vẫn thấy chiếc xe đạp cũ ngày xưa của mẹ được bố che bụi bằng mảnh vải xỉn màu. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp bố lấy nó ra cặm cụi lau chùi, rồi ngắm ngắm nghía nghía, mặc dù nó không còn được dùng đến nữa. | Những vòng xe đã lỡ Sáng tôi tranh thủ dọn nhà kho mà bố tôi vứt biết bao đồ đạc cũ kỹ của ông vào đấy. Ông thường hay có thói quen giữ lại những gì đã thành kỷ niệm. Minh họa La Nguyễn Quốc Vinh Đã bao lần tôi tính đem bán ve chai hết nhưng lại sợ bố giận nên thôi. Và ở góc kho tôi vẫn thấy chiếc xe đạp cũ ngày xưa của mẹ được bố che bụi bằng mảnh vải xỉn màu. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp bố lấy nó ra cặm cụi lau chùi rồi ngắm ngắm nghía nghía mặc dù nó không còn được dùng đến nữa. Nhớ có lần thằng em tôi bàn với bố bán chiếc xe đạp ấy đi để rộng chỗ còn chất đồ đạc bố không nói gì chỉ im lặng mang nó lên phòng mình. Bố im lặng suốt cả tuần. Bố giận tôi biết điều đó. Chiếc xe đạp ấy ngày xưa đã từng gắn bó với bố với gia đình tôi. Bố hay kể với tôi rằng Ngày ấy bố và mẹ yêu nhau bố hay đèo mẹ bằng chiếc xe đạp ấy trên con đường về nhà mẹ. Để rồi bố lại lụi cụi đạp về nhà mình ngược nắng ngược gió và ngược cả. hướng nhà mẹ nữa. Trên quãng đường ấy mẹ hay với tay hái hoa bên đường rồi tinh nghịch cài vào tóc bố bố để yên và cười mặc dù ngượng chết đi được vì ai đi qua cũng nhìn bố khúc khích cười . Chính trên chiếc xe ấy tình yêu đã chớm nở và lớn lên. Thế rồi bố mẹ lấy nhau. Ngày rước dâu bố cũng chở mẹ trên chiếc xe đạp ấy mẹ về làm dâu nhà bố con đường về bỗng ngắn hơn vì nhờ có mẹ. Dường như cuộc sống luôn ghen tị với những tình yêu hạnh phúc. Ngày bố bị tai nạn lao động tôi không thấy mẹ khóc hay vì mẹ không còn đủ sức để khóc nữa những giọt nước mắt ấy được thay vào đó là những giọt mồ hôi ướt đẫm đường về. Hằng ngày mẹ phải đạp xe lấy hàng đi chợ huyện mấy chục cây số trưa về lại đạp ngược đường để sang bệnh viện chăm sóc bố. Những vòng xe cứ hì hục quay những con đường vẫn cứ như dài thêm ra đến vô tận không có điểm dừng. Đôi lúc tôi hỏi mẹ mệt không Mẹ bảo tình yêu của mẹ với bố với gia đình đã chiến thắng cái mệt. Tôi vẫn thường mong cho những con đường ấy ngắn dần đi những hàng cây hãy vươn thật cao tỏa thật rộng để che nắng che mưa cho những con đường dài mà