Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng. | w w w fv fv fv fv Wlv Wlv Wlv Wlv Wlv Wlv W1V XT .- 1W K - A. z A A. A Ấ X Người Mẹ điên truyện trung quôc w w w fv fv fv fv ww ww ww ww ww ww ww Hai mươi ba năm trước có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi đầu bù tóc rối gặp ai cũng cười cười cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt có bà còn chạy lên trước dậm chân đuổi Cút cho xa . Thế nhưng cô gái không bỏ đi vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng. Hồi đó cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái nhà lại quá nghèo mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc thì động lòng quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi làm vợ chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi đứa nối dõi sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn nhưng nhìn cảnh nhà cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả cha tôi không phải mất đồng xu nào nghiễm nhiên thành chú rể. Khi mẹ sinh tôi bà nội ẵm cháu hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói Cái con mẹ điên này mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi . Có điều sinh tôi ra bà nội ẵm mất tôi không bao giờ cho mẹ đến gần con. Mẹ chỉ muốn ôm tôi bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên Đưa đưa tôi. bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế như khối thịt non biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao Dù sao mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi bà nội lại trợn mắt lên Mày đừng có hòng bế con tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút . Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù mẹ sữa căng đầy cứng nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói trong sữa mẹ có bệnh thần kinh nếu lây sang tôi thì phiền lắm. Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi nhà vẫn thường phải