Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Hiệu phở nằm như một thách thức trong khu phố phần lớn hàng quán là của người Mỹ. Bên ngoài mặt tiền xập xệ, không tô điểm sơn phết gì nhiều, nhưng tấm bảng hiệu viết vài chữ đơn sơ có chọc nọc lắm bạn đồng nghiệp trong vùng: Phở Hách Mở 9 giờ sáng, đóng 4 giờ chiều Chẳng rõ có bí quyết gia truyền gì mà đi tới đâu mở phở hiệu của lão Hách luôn luôn đắt khách. Điều này nếu có ai tò mò cũng vô phương tìm biết. Người ở đây chỉ biết sau ngày. | vietmessenger.com Hà Thúc Sinh Phở Hách Hiệu phở nằm như một thách thức trong khu phố phần lớn hàng quán là của người Mỹ. Bên ngoài mặt tiền xập xệ không tô điểm sơn phết gì nhiều nhưng tấm bảng hiệu viết vài chữ đơn sơ có chọc nọc lắm bạn đồng nghiệp trong vùng Phở Hách Mở 9 giờ sáng đóng 4 giờ chiều Chẳng rõ có bí quyết gia truyền gì mà đi tới đâu mở phở hiệu của lão Hách luôn luôn đắt khách. Điều này nếu có ai tò mò cũng vô phương tìm biết. Người ở đây chỉ biết sau ngày hoàng phái rủi thua xích phái lão Hách cũng bỏ hết cơ ngơi - một xe phở nức tiếng đường Công Lý - chạy giặt sang Mỹ. Dĩ nhiên sang đây lão không thể tiếp tục chiếm một góc phố chơi một xe phở để sáng trưa chiều tối ngụp lặn trong khói phở thơm lừng vừa đẩy những đường dao thiện nghệ vào khúc thịt bò mềm mại vừa nhai vài câu Kiều lẩy cho nổi bật thêm phần cá tính hoặc có lúc tự tin chõ mồm góp vài nhận định thời cuộc với đám thực khách thường toàn giới cổ cồn cà vạt thừa quyền lực xã hội đến ho một cái đời lão đã có thể mềm ra như sợi bánh phở. Điều kiện mở hiệu ăn nơi xứ Mỹ văn minh quả có rất nhiều điểm xâm phạm nghiêm trọng đến quy luật đến văn phạm phở. Phòng máy lạnh được trần thiết sang trọng bàn ghế đều và đẹp như lính duyệt binh thảm trải trong ngoài như dinh quốc khách đều là những thứ vô duyên và thừa nhất trên đời đối với phở. Nó dị như ăn thịt chó chấm với Maggie. Mà thế thật Trong suốt mười bốn năm qua điều kiện mở hiệu ăn nơi đây quả có đánh tàn rụi ý chí nhiều tổ sư chính phái phở có tự trọng muốn trở lại phục vụ khẩu vị người đồng hương. Riêng lão Hách thì khác. Năm năm đầu lão ngậm miệng lăn lưng vào làm đủ thứ việc để tích luỹ tư bản. Nếu một ông tướng nhất định không chịu sống cảnh vợ đẹp con khôn với nghề sơn nhà xứ người quyết bỏ tất cả về lập chiến khu cho đúng với tầm vó lịch sử của ông thì lão Hách cũng nuôi ý chí tương tự. Làm sao một người như lão lại có thể chui mãi dưới sàn tàu hàn xì quanh năm để miệng lưỡi ăn toàn cứt sắt Hoặc ngày tám tiếng dúi mũi vào đống hồ sơ .