Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Xe về tới Sài Gòn vào một chiều cuối năm, đến ngã ba rẽ vào Khám Lớn thì kẹt. Người tù bấn loạn vì mót tiểu tiện. Biết xin xỏ lúc này vô ích, anh cắn răng chịu cho đến lúc ướt hết đũng quần. Cái hỉnh mũi khó chịu làm giảm nét vô cảm trên khuôn mặt người công an trẻ áp giải. Nhưng chắc đã quen với phía trái "thiên đường," anh ta yên lặng. Người tù nhìn ra dòng đời ngoài ô cửa lưới. Nắng chiều óng cơn mưa nhỏ, khói đè thấp mái quán, bước chân. | vietmessenger.com Hà Thúc Sinh Người Tù Xe về tới Sài Gòn vào một chiều cuối năm đến ngã ba rẽ vào Khám Lớn thì kẹt. Người tù bấn loạn vì mót tiểu tiện. Biết xin xỏ lúc này vô ích anh cắn răng chịu cho đến lúc ướt hết đũng quần. Cái hỉnh mũi khó chịu làm giảm nét vô cảm trên khuôn mặt người công an trẻ áp giải. Nhưng chắc đã quen với phía trái thiên đường anh ta yên lặng. Người tù nhìn ra dòng đời ngoài ô cửa lưới. Nắng chiều óng cơn mưa nhỏ khói đè thấp mái quán bước chân người như dính lối đi. Xa quá tách biệt quá cảnh đời không hàm chứa một khơi dậy nào cho anh dẫu là sự tò mò gần với bản năng thậm chí chút buồn. Anh quay vào như tránh nhìn một tấm gương vừa soi rõ thân anh như hòn sỏi quen đến lỳ sự trầm tích dưới sức nặng thời gian. Hai mươi mốt năm hết nhà tù này sang nhà tù nọ anh tự hỏi sao lòng dửng dưng đến nỗi buồn cũng trắng May có thế chứ Anh vừa nghe đâu sâu trong tâm khảm máy động chút luyến tiếc những năm đầu tù tội. Ôi tuổi trẻ đâu cũng là tuổi trẻ dù tuổi trẻ trong tù. Thân xác màu mỡ ngày ấy gánh nặng đời chưa đè nổi hạt mầm hy vọng. Đó là khoảng thời gian anh còn chia xẻ được với các bạn bóng lồng lộng một người nữ không có thực còn ăn ngon lành món ăn tưởng tượng sợ chưa từng hưởng trong đời còn mơ được loài chim cánh rộng phủ mát bầu trời ngoài khung cửa hẹp một đốm lửa đầu thuốc nghĩ ra cả một đám cháy lớn nghe ra tiếng chấn động càn khôn của chú dế đêm tưởng là nhỏ bé lạc loài. Lao tù tiêu hoang đời anh nhưng anh không chận tay nó được. Hết rồi mơ mộng ấy sẽ không bao giờ còn nữa Ỉa đấy à Dạ không. Thối quá Anh tính nói lâu rồi anh đã xa lạ mùi thơm nhưng yên lặng. Người công an áp giải đốt thuốc hút một mình một lát lại ngứa miệng hỏi kiểu mông lung Cuối năm sao chuyển trại mỗi mình ha Dạ đâu biết. Phản động tội to như cột đình va sưng trán thế kia mà cứ không biết. Trước nghề gì Tôi dạy học. À trí thức. Người công an bỏ lửng nhưng anh hiểu. Nén lắm anh mới không bật cười. Từ bình minh nhân loại trai săn bắn gái hái lượm lời ca ngợi bộ óc .