Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Chuyến tàu Sài Gòn Hà Nội về đến ga Đồng Hới đúng 6 giờ chiều. Trời đã nhạt nắng. Mùa đông hẳn là mau tối. Sau 75 ngành đường sắt có nhiều thay đổi về mặt hình thức, những nhà ga chính qua các thành phố đều được chỉnh trang xây cất thêm, lại còn trang trí cây cảnh, trông rất mát mắt. Tuy nhiên bên trong vẫn còn nhiều bất cập, từ cách tiếp khách, bán vé, ăn uống, vệ sinh trên tàu.rất luộm thuộm nhếch nhác. Ra khỏi ga, tôi gọi một xe ôm, anh xe còn trẻ,. | vietmessenger.com Trần Công Nhung Người Con Gái Dinh Mười Chuyến tàu Sài Gòn Hà Nội về đến ga Đồng Hới đúng 6 giờ chiều. Trời đã nhạt nắng. Mùa đông hẳn là mau tối. Sau 75 ngành đường sắt có nhiều thay đổi về mặt hình thức những nhà ga chính qua các thành phố đều được chỉnh trang xây cất thêm lại còn trang trí cây cảnh trông rất mát mắt. Tuy nhiên bên trong vẫn còn nhiều bất cập từ cách tiếp khách bán vé ăn uống vệ sinh trên tàu.rất luộm thuộm nhếch nhác. Ra khỏi ga tôi gọi một xe ôm anh xe còn trẻ có vẻ hiền. - Anh biết khách sạn nào tương đối ở được đưa tôi đến. - Dạ răng chú - Khách sạn sạch sẽ có nước nóng máy lạnh.mà gần trung tâm thành phố. - Dạ cháu đưa chú tới khách sạn ni gần cầu Dài. Nghe tên cầu Dài tôi đồng ý ngay bởi đây là nơi tôi có nhiều kỷ niệm tời đi học. - Vậy đi ngay kẻo tối à mà anh lấy tôi bao nhiêu - Dạ chú cho mười ngàn. Không hiểu sao anh xe thồ đưa tôi đến khách sạn này. Suốt con đường Quang Trung bao nhiêu là Hotel anh lại chọn khách sạn Vàng Anh. Tôi nghĩ chắc anh đã hợp đồng đưa khách để có tiền cò. Nhưng không anh chỉ nhận mười nghìn đồng nơi tôi rồi quay xe đi kiếm mối. Tôi đặt ba lô máy trên vai xuống và đến bên quầy làm thủ tục nhận phòng. Tiếp tân là một cô gái nhỏ nhắn mặc chiếc áo ngắn tay hai màu tóc buộc đuôi gà. Khuôn mặt không đầy hơi có dạng trái soan. Nước da đậm đà không phấn sáp. Cô nhìn tôi mỉm cười - Chú cho cháu mượn chứng minh để đăng ký công an. Tôi cúi xuống thọc tay vào túi toan tìm giấy tờ thì kịp ngẩng lên nhìn vào đôi mắt của cô Lễ tân . Tôi vừa chợt nhận ra dường như trong ánh mắt cô gái có cái gì u ẩn. Một vùng tối mông mênh. Thấy tôi thẳng người nhìn cô lại cười cười rất nhẹ. Miệng cười mà mắt vẫn buồn buồn. Tôi đưa cho cô bản sao hộ chiếu và visa. - Mời chú lên phòng 203. Tôi cảm ơn và nhìn lại đôi mắt cô gái một lần nữa. Người thanh niên phụ dịch mang hành trang của tôi lên phòng. May mà phòng lầu hai. Đi bộ mấy cũng được nhưng mỗi ngày hai bận lên xuống lầu tư lầu năm thì có rẻ mấy tôi cũng không màng. Tôi