Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Mùa hè ấy tôi từ Hội Văn nghệ giải phóng về khu V xuống công tác ở tỉnh N. Sau khi cho biết khái quát tình hình chung trong tỉnh, các anh ở Ban Tuyên huấn khuyên tôi nên xuống công tác ở huyện X. Cơ quan huyện X đóng ở vùng rừng núi phía nam tỉnh. Vì là đường núi nên từ tỉnh xuống huyện không có trạm giao liên, cán bộ bộ đội đi công tác phải tự hỏi đường mà đi. Các anh bảo hình như bên Ban Đấu tranh chính trị có người sắp xuống huyện. | vietmessenger.com Thanh Quế Kỷ Niệm Nhỏ Trong Rừng Mùa hè ấy tôi từ Hội Văn nghệ giải phóng về khu V xuống công tác ở tỉnh N. Sau khi cho biết khái quát tình hình chung trong tỉnh các anh ở Ban Tuyên huấn khuyên tôi nên xuống công tác ở huyện X. Cơ quan huyện X đóng ở vùng rừng núi phía nam tỉnh. Vì là đường núi nên từ tỉnh xuống huyện không có trạm giao liên cán bộ bộ đội đi công tác phải tự hỏi đường mà đi. Các anh bảo hình như bên Ban Đấu tranh chính trị có người sắp xuống huyện X công tác nên tôi qua đó để cùng đi. Người được Ban Đấu tranh chính trị cử đi công tác là Ba. Cha cô gốc người tỉnh N. nhưng lấy vợ và sinh cô ở miền bắc. Cô vào chiến trường đã hai năm nhưng da dẻ còn hồng hào chứ không xanh bủng như chị em khác. Có lẽ cô ít bị sốt rét. Chân cô dài và đặc biệt cô có khuôn ngực cao. - Có anh đi em càng vui nhất là các anh nhà báo thì chắc có nhiều chuyện vui lắm. Cô vui vẻ nói. Ngày hôm sau chúng tôi lên đường. Những giờ đầu chúng tôi theo con đường liên huyện nên gặp nhiều người đi công tác gùi cõng. Nhưng đến gần trưa thì vắng hẳn người. Đường về huyện X lại lắm đèo dốc và rừng rậm. Đến chân một dốc Ba đang đi trước quay lại bảo tôi - Đoạn này biệt kích hay phục em đi trước anh đi sau một đoạn có việc gì anh chạy lùi còn mọi việc để em tự giải quyết. Chúng tôi im lặng leo dốc. Dốc cao và cái nắng hừng hực ban trưa làm chúng tôi rất mệt. Khi qua dốc xong chúng tôi gặp một con suối. - Nghỉ lại đây ăn trưa anh ạ. - Ba dừng lại nói. Cô trì cái gùi đựng đồ đạc làm bằng bao bột mì tôi đang mang trên lưng xuống cười ngặt nghẽo - Sao gùi rách thế này. Bộ chưa có cô nào may vá hộ sao - Chưa. - Thực hay đùa - Cô hỏi. - Các anh nhà báo thì tán giỏi lắm mà. - Thực mà. - Tôi nói. Cô nhìn tôi đôi mắt lúng liếng - Các anh hay vờ vịt lắm vợ con đề huề mà cứ chưa chưa. Tôi quay đi giả làm mặt giận cô vỗ lưng tôi - Đùa tí ông anh. Mà ông anh người tỉnh P. à - Sao biết giỏi thế Cô nói nhỏ nhẹ - Em cũng có một người bạn trai quê trong đó. Chúng em đi một đoàn từ bắc vào