Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Thế là ông đã nằm xuống. Nằm xuống vĩnh viễn. Khi còn sống, cứ mỗi tối, sau chương trình thời sự của đài truyền hình, là ông đứng ra khỏi bàn, chậm rãi đi vào buồng ngủ. Trong đó, có một chiếc cassette kiểu cũ. Cũ những còn tốt chán, được đặt ở cái kệ nhỏ ngay đầu giường, để ông nằm nghe thông tin. Ông rất thích chương trình "Cây cao bóng cả" của đài. Khi nghe những người làm chương trình "Cây cao bóng cả" nói năng thưa gửi các cụ lễ phép, kể những câu chuyện ân. | Vô Cùng Thanh Thản Phạm Hồng Thắm Vô Cùng Thanh Thản Tác giả Phạm Hồng Thắm Thể loại Truỵện Ngắn Website http motsach.info Date 31-October-2012 Thế là ông đã nằm xuống. Nằm xuống vĩnh viễn. Khi còn sống cứ mỗi tối sau chương trình thời sự của đài truyền hình là ông đứng ra khỏi bàn chậm rãi đi vào buồng ngủ. Trong đó có một chiế cassette kiểu cũ. Cũ những còn tốt chán được đặt ở cái kệ nhỏ ngay đầu giường để ông nằm nghe thông tin. Ông rất thích chương trình Cây cao bóng cả của đài. Khi nghe những người làm chương trình Cây cao bóng cả nói năng thưa gửi các cụ lễ phép kể những câu chuyện ân tình có trên có dưới ông cứ nở từng khúc ruột. Cứ như họ đang nói về gia đình ông vậy. Nhiều khi vừa nghe ông vừa suy nghĩ miên man hếì về thằng cả lại đế n thằng hai rồi đế n đứa gái út hếì về con trai con gái lại đế n con rể con dâu. Rồi ông mỉm cười. mãn nguyện. Các con ông giờ đã nên người tử tế ngoan ngoãn cả. Gớm ai mà biết trước được cái thằng con đầu của ông giờ làm đế n chức vụ trưởng tổ chức của một bộ quan trọng theo đúng nghề của ông. Thằng thứ gánh chức hiệu trưởng một trường trung học phổ thông tăm tiếng. Còn đứa gái út xưa hiền hiền là vậy nay lại mang trên vai trọng trách của một chánh thanh tra ngành. Đấy là chưa nói đế n dâu rể của ông đều ở cái chân ít nhất cỡ trưởng phó phòng của một cơ quan. Không có tư cách đạo đức không giỏi chuyên môn đố có đảm đương được những trách nhiệm đó. Đất nước rồi đây nhờ cả vào thế hệ chúng nó đấy. Thật là phúc đức quá. Cũng bõ cả đời ông lăn lộn phấn đấu. Cũng thoả tâm nguyện ông từ thuở mười lăm khi ông trốn nhà theo kháng chiế . Ngẫm về chúng nó ông yên lòng lắm. Trong lúc ông trở bệnh bà đã gọi điện cho con cháu về. Chỉ tiếc ông chẳng kịp gặp mặt đầy đủ các con. Không biết thằng cả với vợ chồng đứa gái út vướng gì mà chưa về để ông gặp mặt lần cuối. Còn vợ nó ông cũng chỉ kịp đưa mắt nhìn rồi thở hắt ra. Nhưng ông không giận chúng. Các con ông đều hiếu đễ. Khi sống ông ghi nhận điều đó. Chắc chắn chúng gặp chuyện bất khả .