Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Khi tôi định đi, một ai đó từ quán cũng đang bước ra. Và đó là anh. Vẫn những nét ấn tượng như thế. Tôi bối rối, định cúi đầu chào anh một chút. Nhưng rồi vẫn chỉ chết trân ở đó, lúng búng ba tiếng ê a. Ngày thứ 90 Căn phòng nhỏ vàng chanh ấm áp Dáng người cao gầy | KKKKKKKKKKKKKKKKKK 99 ngày và vô tận KKKKKKKKKKKKKKKKKK Khi tôi định đi một ai đó từ quán cũng đang bước ra. Và đó là anh. vẫn những nét ấn tượng như thế. Tôi bối rối định cúi đầu chào anh một chút. Nhưng rồi vẫn chỉ chết trân ở đó lúng búng ba tiếng ê a. Ngày thứ 90 Căn phòng nhỏ vàng chanh ấm áp Dáng người cao gầy Cánh mũi phập phồng Câu hát lạc điệu Mắt đen hấp háy Nụ cười thật hiền Tôi cứ thừ người ra như vậy nhìn cái Duyên hoặc là không. Cho đến khi nó dí sát mặt vào tôi -Trông ngu thế -Chắc thế. Có 2 việc khiến con gái quyết rũ nhất đó là lúc đan khăn và khi vào bếp mà - Ngừng một lát nhìn vẻ mặt tí tởn của nó rồi tôi cười phá lên - Mỗi tội bây giờ tao không nghĩ thế -Ý mày là gì - Nó giơ con dao cắt bánh trước mặt ra hằm hè - Nhịn đấy đừng .