Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
"Nắng yêu hoa nhưng hoa không thuộc về nắng, hoa mãi là của gió, chỉ gió mà thôi ” 8. Ngôi nhà ma Chuyến xe đi từ Thành phố Hồ Chí Minh đến một thành phố cao nguyên khởi hành lúc 8 giờ sáng, trên xe có mười đứa học sinh, dãy của Zen gồm nó, Huyên, Vân, Thiên, Vũ, dãy bên kia là đội đối thủ: Duy Phong, Lưu Ly, Linh Khanh và hai người nữa | Hãy đê tât cả theo gió bay đi - Kì cuôi vvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvv Nắng yêu hoa nhưng hoa không thuộc về nắng hoa mãi là của gió chỉ gió mà thôi. 8. Ngôi nhà ma Chuyến xe đi từ Thành phố Hồ Chí Minh đến một thành phố cao nguyên khởi hành lúc 8 giờ sáng trên xe có mười đứa học sinh dãy của Zen gồm nó Huyên Vân Thiên Vũ dãy bên kia là đội đối thủ Duy Phong Lưu Ly Linh Khanh và hai người nữa. Lần này chúng nó sẽ đến ở tại một ngôi nhà cổ bị bỏ hoang nhiều năm vì bị ma ám nghe đồn nơi đây có một người con gái đã thắt cổ tự tử vì bị người yêu phản bội sau đó người yêu của cô ta cũng mất tích không một chút dấu vết nhiều người đi ngang qua ngôi nhà vào ban đêm vô tình nhìn lên sẽ thấy những đốm sáng lập lòe nơi cửa sổ phòng cô gái đã chết có người còn thấy một bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện và nghe thấy những tiếng rít những tiếng khóc kêu la thảm thiết trong ngôi nhà. Sau cái chết của cô gái người nhà của cô đem rao bán căn biệt thự những chủ nhân mới của ngôi biệt thự không ai ở quá được một tuần đều phải chuyển đi vì vậy không ai dám mua và ngôi nhà bị bỏ hoang từ đó đến giờ. Zen có vẻ bị say xe suốt từ khi lên xe đến giờ nó không nói nửa lời chỉ ậm ừ cho qua. Khuôn mặt nó lộ vẻ mệt mỏi thấy rõ nên Huyên mới nói nó ngủ một tí cho đỡ mệt. Cơn choáng đầu khiến Zen nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong cơn mơ màng nó còn kịp thấy ánh mắt của người đối diện nhìn nó với vẻ lo âu. Xe đến nơi là hơn ba giờ chiều dừng ở lưng chừng đèo. Bọn nó còn phải đi bộ thêm một quãng nữa mới đến nơi cần đến. Trời chiều chập choạng tối khung cảnh bắt đầu trở nên âm u tĩnh mịch đâu đó trên những ngọn cây thông trong rừng văng vẳng tiếng quạ kêu nghe như tiếng kêu ai oán thê lương của một kiếp người. Màn đêm dần khoác lên mình vạn vật những tấm áo đen đúa cô đặc lại một cách đáng sợ. Sương dần buông không khí lành lạnh ẩm ướt khiến cho người ta lạnh thấu xương không chỉ cơn lạnh bên ngoài mà còn một cơn lạnh mơ hồ đáng sợ ở trong lòng. Zen khẽ rùng mình chiếc áo khoác nó