Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Tách cappucino nguội dần trên mép bàn, Sofie hững hờ nhìn tuyết rơi. Ánh mắt Leo đang nhìn xoáy sâu vào cô, và cô muốn lảng tránh nó. Phải, họ rất giống nhau, Hải Đăng và Leo. Năm ấy, nắng nhiều. Gió cũng nhiều hơn, ngay cả sóng biển cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. | Tách cappucino nguội dần trên mép bàn Sofie hững hờ nhìn tuyết rơi. Ánh mắt Leo đang nhìn xoáy sâu vào cô và cô muốn lảng tránh nó. Phải họ rất giống nhau Hải Đăng và Leo. Năm ấy nắng nhiều. Gió cũng nhiều hơn ngay cả sóng biển cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bãi bồi một màu vàng lấp lánh gió cuốn hàng triệu hạt cát bay xuôi chiều quất vào da thịt bỏng rát. Tiếng sóng át hẳn tiếng gọi yếu ớt của cô bé tóc đen đang cố chạy theo hai cậu con trai. - Chờ em. - Đồ con rùa nhanh nào ngoài này gió to anh không bế được đâu. Hải Đăng hét lớn Hoàng cười sằng sặc. - Chờ em. Cô bé gục hẳn xuống bãi cát. Hai cậu con trai cuống cuồng nhào đến thì. - Blêu blêu bị lừa. - Hừm lừa này Tiếng khóc váng lên bởi cái nhéo mũi khiến cho cả bãi bồi náo động hẳn cô bé mắt mũi tèm lem giận dỗi bỏ về. Hoàng - cậu trai thanh tú với từng đường nét như chạm khắc - giật tay cô lại chùi nước mắt rồi bảo - Ừ thì mình về. Trên bãi chỉ còn một mình Hải Đăng. Ánh mắt nâu ấy chầm chậm rời khỏi bóng lưng nhỏ nhắn vừa lùi xa dừng lại ở ngọn đèn biển lừng lững một góc trời. Anh chỉ muốn cho em thấy món quà sinh nhật sớm thôi mà.