Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Xinh đẹp, thon thon, nâu rám Cô gái xứ Ipanema đi lướt qua Trong nhịp vũ khúc Samba Uyển chuyển đung đưa, cô gái bước. Nhưng. Vì cớ chi ta lại buồn? Ôi. Ta muốn đến thú nhận cùng nàng. Vâng!. Ta phải thổ lộ với nàng Nhưng nàng chẳng nhìn ta Mà chỉ mải mê nhìn ra mặt biển. Cô gái xứ Ipanema đã nhìn biển như thế vào năm Sáu Mươi Ba. Và bây giờ, vào năm Tám Mươi Hai, cô gái xứ Ipanema đang nhìn biển hệt như thế. Nàng không già đi. Nàng đã bị niêm. | vietmessenger.com Haruki Murakami Cô Gái Xứ Ipanema Xinh đẹp thon thon nâu rám Cô gái xứ Ipanema đi lướt qua Trong nhịp vũ khúc Samba Uyển chuyển đung đưa cô gái bước. Nhưng. Vì cớ chi ta lại buồn Ôi. Ta muốn đến thú nhận cùng nàng. Vâng . Ta phải thổ lộ với nàng Nhưng nàng chẳng nhìn ta Mà chỉ mải mê nhìn ra mặt biển. Cô gái xứ Ipanema đã nhìn biển như thế vào năm Sáu Mươi Ba. Và bây giờ vào năm Tám Mươi Haj cô gái xứ Ipanema đang nhìn biển hệt như thế. Nàng không già đi. Nàng đã bị niêm khắc vào trong hình ảnh của bản thân và cứ như vậy mà trượt trôi chậm rãi trên mặt biển thời gian. Mà cũng có thể là nàng đã già hơn - và khi ấy chắc hẳn nàng đã phải xấp xỉ tuổi bốn mươi. Và cứ mặc kệ ai đó không đồng ý với điều này nhưng vẻ như nàng đã không còn thon thả và rám nắng như thế như cái thời xa đó nữa. Nàng đã có ba con còn ánh nắng mặt trời thì làm da nàng đau yếu. Có thể nàng vẫn còn rất đẹp nhưng quả tình không còn trẻ trung như hai mươi năm về trước nữa - sự đời phải vậy biết làm sao được Nhưng trong chiếc đĩa hát rõ ràng là nàng đã không già hơn. Nàng vẫn đó trong chất giọng tenor - saxophone êm dịu của Sten Ghetes - mãi mãi là cô gái mười sáu tuổi dịu dàng và thon thả xứ Ipanema. Tôi bật máy hạ chiếc kim xuống mặt đĩa - và lập tức hình hài thon nhỏ của nàng hiện ra. Ôi. Tôi muốn thú nhận cùng nàng. Vâng . Tôi phải thổ lộ với nàng. . Tác giả Haruki Murakami sinh năm 1949. Ông là nhà văn nổi tiếng nhất Nhật Bản hiện nay với lối viết hết sức tinh tế. Tác phẩm Rừng Na Uy của ông đã từng được dịch sang tiếng Việt. Mọi lần đều vậy cứ hễ nghe đến bài hát này tôi lại nhớ tới cái hành lang trong ngôi trường cũ. Cái hành lang tăm tối hơi ẩm ướt trong ngôi trường của tôi. Trần nhà cao âm thầm dội lại những tiếng vọng bước chân khi bạn đi trên nền lát bê tông. Một vài ô cửa sổ mở ra hướng Bắc và liền kề đó là những ngọn núi khiến hành lang luôn luôn tăm tối. Tối - và lặng yên hệt dưới mộ. Hoặc ít ra là trong tâm trí của tôi cái hành lang này vẫn luôn yên lặng đến kinh .