Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Mùa hè năm Petrus là câu chuyện để người lớn tuổi nhớ lại, người trung tuổi hiểu thêm và người trẻ tuổi ngưỡng vọng về một thời trung học hầu như ai cũng trải qua. Ở đây ta sẽ gặp những chàng tuổi trẻ một thời học trung học qua những hoạt động hiệu đoàn như báo chí, văn nghệ, thể thao và nhiều hoạt động giao lưu, vui chơi trong và ngoài nhà trường khác. Tất cả tạo nên hình ảnh một môi trường giáo dục mà từ đó người học sinh được tạo điều kiện để trở thành những công dân hữu ích cho tương lai. Mời các bạn cùng đón đọc phần 2 cuốn sách này. | CHƯƠNG 17 Nó đã đi được vớI thằng Lúi ba chuyến xe. Mỗi chuyến đi đến những tỉnh khác nhau. Điều này làm thằng Mai đỡ buồn chán vì nó biết được thêm nhiều nơi ăn nhiều món lạ và sướng nhất là lại để dành được gần cả trăm đồng. Thật là một thời kỳ huy hoàng vì chưa bao giờ nó được ăn no ăn ngon mà lại còn có tiền để dành nữa. Với số tiền này ngoài việc cho tiền con Thắm mua ít quần áo mới nó còn dư tiền để đầu năm học mua sách giáo khoa và vài bộ quần áo khỏi phải xin tiền mẹ nó. Buổi chiều nay xe nó xuất bến tài chót là chuyến xe cuối cùng từ Rạch Giá về Sài Gòn. Trời đã chạng vạng khi đến ngã ba lộ tẻ thì có một người đàn ông đứng giơ tay vẫy đón xe. Thằng Lúi ra hiệu cho xe ngừng lại còn thằng Mai - theo sự phân công thì nhảy xuống xách đồ của người hành khách chất lên xe. Bỗng dưng thằng Lúi kêu lớn Khoan mầy không rước khách này. Có con mẹ có chửa bụng lùm lùm. Mấy anh làm ơn. Nãy giờ tôi đón nhiều xe lắm rồi mà không xe nào chở cháu tôi nó sắp sanh rồi. Mấy anh tính bao nhiêu tiền vé cũng được. Thằng Mai nghe giọng nói quen hết sức. Nãy giờ nó chỉ lo khom người xuống xách hành lý chẳng nhìn người đàn ông. Nó đứng lên nhìn người đàn ông đang năn nỉ thằng Lúi. Đập vào mắt nó đầu tiên là màu của một cái quần rất quen thuộc mà lớp đệ thất hàng tuần nó thấy ba lần. Cái quần màu tím than của thầy Sinh - sữa dê. Thầy Sinh - sữa dê dạy môn Anh văn cho tụi thằng Mai năm đệ thất. Thầy có hai điều đặc biệt mà nó nhớ mãi. Mỗi khi đến giờ ra chơi thầy đều lấy một chai sữa trong cái cặp da ra uống ngoài ra có một điều đặc biệt vô cùng dễ nhớ khi gặp thầy dù nhìn từ xa đó là cái quần màu tím than mà thầy mặc một cách trường kỳ. Thằng Phạm An Ninh luôn luôn thắc mắc một điều là không biết thầy uống sữa gì Một hôm trong giờ ra chơi sau khi đã làm xong thủ tục thầy cất chai sữa còn dư vào cái cặp bằng da bự tổ chảng đã lên màu bóng lưỡng rồi đi ra khỏi lớp. Nhờ một thằng đứng canh trước cửa thằng Ninh lén mở chiếc cặp da lấy ra chai sữa bí mật rồi nó đưa lên miệng liếm một .