Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Năm nào cũng thế, cứ gần Tết là y như trong nhà có một cuộc bàn cãi sôi nổi. Ban đầu là em lên tiếng : - Năm nay có gói bánh chưng không hả mẹ ? - Để xem nào Mẹ còn đang ngần ngừ, anh Chất đã vội vàng tấn công : - Gói đi mẹ. Một năm mới có một lần. - Năm nay cái gì cũng đắt. Dám nồi bánh tới hơn mười nghìn đó, rồi tiền đâu ra mà gói cơ chứ ? Em cong cớn phản đối, vì cứ nghĩ đến cái vụ còng. | vietmessenger.com Lê Thị Thái Bình Bánh Chưng Xanh TỦ SÁCH TUỔI HOA Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 231 Tết Át Mão ra ngày 25-1-1975 Năm nào cũng thế cứ gần Tết là y như trong nhà có một cuộc bàn cãi sôi nổi. Ban đầu là em lên tiếng - Năm nay có gói bánh chưng không hả mẹ - Để xem nào. Mẹ còn đang ngần ngừ anh Chất đã vội vàng tấn công - Gói đi mẹ. Một năm mới có một lần. - Năm nay cái gì cũng đắt. Dám nồi bánh tới hơn mười nghìn đó rồi tiền đâu ra mà gói cơ chứ Em cong cớn phản đối vì cứ nghĩ đến cái vụ còng lưng rửa lá canh nồi bánh là em đã ớn tới tận xương sống rồi. Mẹ ngẫm nghĩ rồi thở dài - Đắt rồi có khỏi mua không Có năm nào bỏ bánh cho được đâu. Không gói mà đi đặt ấy à chẳng tốn gấp mấy mà ăn chẳng ra gì. Mẹ nhớ cái năm nào đó. Thôi thế là âm mưu của em bị phá vỡ rồi. Chả là vì có năm mẹ nghe người ta rủ rê thế nào mẹ bùi tai đi đặt bánh chưng của một bà tự xưng là dân gói bánh chuyên nghiệp ở Hàng Đường Hà nội - Của đáng tội năm ấy mẹ vừa ốm khỏi cũng không còn hơi sức đâu mà lo bánh với trái. Khổ một nỗi nhà ăn bánh ngon quen rồi cái bánh phải xanh lá này bánh chưng tám góc này gạo phải dền đậu phải nhuyễn miếng thịt mỡ phải to bằng hai bàn tay người lớn để khi luộc mỡ nó chảy ra tươm vào nhân - Thử hỏi có nhà ai gói được như thế hay không Thành thử khi bà hàng mang bánh đến y như có một màn la lối om sòm. Mẹ cáu quá gắt inh ỏi - Giời đất ơi thế mà bà dám nhận là dân gói bánh Hà nội. Gớm Hàng Đường với lại chả hàng muối Quả thực nom cái bánh đến là khó ưa. Bánh chi mà đen thùi thùi méo xèo xẹo không ra cái thống chế gì cả. Cuối cùng thở ngắn than dài một chập rồi mẹ cũng nhận đủ hai chục bánh vì thấy bà hàng năn nỉ quá. Chả như thế bác Phục nhất định dẫy lên không chịu nhận bắt bà ấy phải mang bánh về. Đã xong cho đâu bánh bóc ra nhìn mãi mới khám phá được miếng mỡ bé tí tẹo nằm khiêm nhường ở một góc đậu thì rời rã cả ra. Bố khai mào xắn lấy một miếng đưa lên miệng - Đang nhai bỗng nghe một tiếng cốp - Bố trợn mắt nhả vội ra. Chao ơi cái sạn to bằng hạt .