Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Em sẽ quên được An phải không? Đó là câu đầu tiên anh hỏi sau ngày họ kết hôn. *** Cô nằm phía bên kia của cái giường rất dài và rất rộng, mở to đôi mắt như cố gắng tỉnh táo để quay đầu lại, cô đặt ngón tay dài lên mắt anh. - Anh biết rồi mà, em sẽ không bao giờ quên An. Anh cười, nụ cười như một vệt nắng rát bỏng. - ừ.vậy anh sẽ cùng em nhớ An mỗi ngày. An là người yêu cô, cho đến tận bây giờ, An có lẽ được. | Trái tim bị khuyết - Em sẽ quên được An phải không Đó là câu đầu tiên anh hỏi sau ngày họ kết hôn. Cô nằm phía bên kia của cái giường rất dài và rất rộng mở to đôi mắt như cố gắng tỉnh táo để quay đầu lại cô đặt ngón tay dài lên mắt anh. - Anh biết rồi mà em sẽ không bao giờ quên An. Anh cười nụ cười như một vệt nắng rát bỏng. - ừ.vậy anh sẽ cùng em nhớ An mỗi ngày. An là người yêu cô cho đến tận bây giờ An có lẽ được anh gọi với cái tên riêng nhân tình của em . - Nhân tình của em sáng nay không gọi điện phải không chắc không có chuyện gì chứ - Không đâu em bảo cậu ấy đừng gọi dù sao cũng là tuần trăng mật . Anh lại cười nhưng là một nụ cười tắt ngấm. Cô có cảm giác nụ cười ấy hanh khô như mùa gió bấc. Chẳng hiểu sao anh luôn cười khi hai người nói chuyện về An. Anh bảo hôn nhân là điều chúng ta cần nhưng có thể không phải là điều chúng ta muốn. Đôi khi chữ cần lại là đích đến còn chữ muốn có thể vẫn lơ lửng ở đâu đó trong một đường đua ngoài tầm kiểm soát. Cô không hiểu rõ cách ví von xa lắc của anh nhưng nhiều khi cô vẫn gật đầu tâm đắc tự hỏi tại sao anh lại cần cưới một kẻ như cô. Cô đương nhiên biết mình cần cưới anh vì đó là điều để xoa dịu chữ hiếu và vì anh là một người đàn ông tốt hoặc là vì cô không thể cưới An suy cho cùng đúng hơn cả có lẽ là vì anh đã hỏi cưới cô khi biết cô có An. Cô không hỏi tại sao anh làm thế cũng không cố gắng đi tìm cái lý do của anh mà có thể như tìm trăng trong đáy nước. Cô về ở với anh sau một buổi sáng đứng trên bậc tam cấp trong nhà thờ thề thốt vài câu mà cô nghĩ là không bao giờ cần thiết. Bó hoa cưới trên tay cô giờ khô cong nơi góc phòng giống như đang cười nhăn nhở. Quà cưới An tặng là một chú gấu bông có vẻ mặt giễu cợt An bảo để cô ôm khi ngủ cho đỡ giật mình. Anh cười Vậy có chồng để nằm không à Những ngày sau chú gấu thì luôn nằm vỏn vẹn trong lòng anh còn cô như một món đồ không được đoái hoài. Cái giường phẳng rộng đến không ngờ. - Hôm nào em rủ nhân tình của em đến nhà chơi đi cũng lâu rồi không gặp. - Em vẫn .