Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Tôi sinh ra ở giai đoạn nhọc nhằn, thời mà mỗi khi nhớ lại, tưởng như bịa đặt, không thể tin. Thời của bao cấp. Thời, như một nhà văn đã viết, mọi thứ đều định giá bằng tem phiếu. Khẩu phần tinh thần, khẩu phần vật chất đều tiêu chuẩn hoá và phân phối. Con người giai đoạn đó được hiển thị bằng rổ rá, nón mê, gạch vỡ, thậm chí cả dép nhựa vẹt gót, đứt quai. | Không gian đa chiều TRUYỆN NGẮN CỦA ĐÌNH KÍNH Tôi sinh ra ở giai đoạn nhọc nhằn thời mà mỗi khi nhớ lại tưởng như bịa đặt không thể tin. Thời của bao cấp. Thời như một nhà văn đã viết mọi thứ đều định giá bằng tem phiếu. Khẩu phần tinh thần khẩu phần vật chất đều tiêu chuẩn hoá và phân phối. Con người giai đoạn đó được hiển thị bằng rổ rá nón mê gạch vỡ thậm chí cả dép nhựa vẹt gót đứt quai. Xếp hàng lặp đi lặp lại ở bất cứ đâu dần dà trở thành thói quen cắm sâu trong tiềm thức trở thành một văn hoá. Hễ thấy chỗ nào đông người là vội vội huých cánh lách người chen vào. Không cần biết cái gian nhà bán hàng thường che chắn rất bí hiểm bằng cót chỉ hở một lỗ nhỏ nhỉnh hơn bàn tay bán gì cứ là nhanh chóng xí một chỗ đã. Nhiều lúc đến lượt thò được cổ vào cái nơi chỉ nhỉnh hơn bàn tay ấy mới té ngửa người ta bán cám thối cho lợn. Chưa kịp quay ra đã có kẻ rướn lên cầu cạnh cho tôi xin nốt nhé . Vậy là rồng rắn người chuyển động lao nhao la hét lườm ngúyt. Bởi vậy thời ấy đã đẻ ra một nghề mà ai sinh sau này rất khó hình dung. Những người hành nghề này thường dậy rất sớm họ la cà tới các cửa hàng đánh hơi rồi lấy gạch vỡ thậm chí một hòn sỏi một mảnh giẻ rách nhặt được đâu đó xếp hàng lấy nốt để sau đấy bán lại cho những ai không nhiều thời gian. Đã chẳng ít cãi lộn ẩu đả. Gạch vỡ sỏi đá và nón mê đảm nhiệm vai trò đại diện cho con người nhưng khốn nỗi lại không biết nói và cũng hao hao như nhau nên nhầm lẫn là dễ hiểu. Con ngươi trở nên cam chịu bé nhỏ bần tiện. Nhưng nhờ văn hoá xếp hàng mà tôi có mặt trên cõi này. Chuyện đó mãi gần đây hơn 35 năm sau trước giờ lâm chung người mẹ tội nghiệp và khốn khổ của tôi hiểu rằng không còn gì để sợ hãi sẽ chẳng còn thời cơ và cũng là nhằm giải toả tựa một lời xưng tội trước khi về thế giới bên kia đã vẫy tôi lại khó khăn đứt nối thều thả kể ra mọi sự. Tôi lặng đờ choáng váng. Đáng khóc và cũng thật đáng cười. Trời ơi cuộc đời sao nhiễu sự lắm đa đoan nhiêu khê và rối rắm như thể trò đùa đến vậy Té ra cô gái có tên Thìn khá điệu