Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Nước mắt làm nhoè khung kính khi cô tì mặt vào, nhìn ra khung cảnh phía ngoài vùn vụt trôi ngược về sau. Tokyo sáng rực ánh đèn trong đêm cũng vùn vụt xa dần trong tốc độ của chiếc Shinkansen vắng vẻ. Cả một khoang chỉ có vài người, có lẽ là dân địa phương trở về thăm nhà. Ai nấy đều ngủ ngon trong chỗ của họ. Chỉ còn một mình cô ngồi lặng lẽ trong chiếc ghế quá rộng so với thân hình mảnh mai, bé nhỏ. Cả chiếc túi xách cũng bé nhỏ cho một chuyến. | Cây liễu sam TRUYỆN NGẮN CỦA PHẠM THỊ NGỌC LIÊN Nước mắt làm nhoè khung kính khi cô tì mặt vào nhìn ra khung cảnh phía ngoài vùn vụt trôi ngược về sau. Tokyo sáng rực ánh đèn trong đêm cũng vùn vụt xa dần trong tốc độ của chiếc Shinkansen vắng vẻ. Cả một khoang chỉ có vài người có lẽ là dân địa phương trở về thăm nhà. Ai nấy đều ngủ ngon trong chỗ của họ. Chỉ còn một mình cô ngồi lặng lẽ trong chiếc ghế quá rộng so với thân hình mảnh mai bé nhỏ. Cả chiếc túi xách cũng bé nhỏ cho một chuyến hành trình xa. Khi mua vé lên tàu cô chỉ có một ý nghĩ rời xa Tokyo ngay và cô bật ra từ Akiruno khi người bán vé hỏi cô muốn đi đâu. Giờ đây khi tì mặt vào khung kính nhìn ra khung cảnh vùn vụt phía ngoài cô chợt thấy nỗi đau dồn nén từ nhiều ngày qua tràn lên mi mắt. Nỗi cô đơn cô độc chiếm lấy cô một cách nhanh chóng và cô khóc không kìm nén được nữa. Một bàn tay từ phía sau vai nhẹ nhàng đưa cho cô chiếc khăn giấy. Cô cầm lấy nó như một quán tính và áp vào đôi má giá lạnh của mình rưng rức khóc tiếp. Những chiếc khăn cứ tiếp tục đưa một cách lặng lẽ cho đến lúc nước mắt cô cạn dần. Tokyo đã hoàn toàn biến mất ở phía sau. Ngoài khung kính là những hàng cây cánh rừng đen thẫm. Cô rời khỏi khung kính ủ rũ quay người lại và nhìn thấy anh. Trên tay vẫn cầm chiếc hộp khăn giấy đã rỗng anh hơi mỉm cười và đưa nó cho cô. Nhìn chiếc hộp và nhìn đống khăn giấy nhòe nát trong chỗ ngồi của mình cô bừng tỉnh. Cảm giác ngượng ngùng xâm chiếm cô lúng búng hai chữ cảm ơn trong miệng và cúi nhặt mớ khăn nát cho vào chiếc hộp đặt nó xuống chân mình. Anh đứng dậy nghiêng mình chào cô giọng trầm ấm không ngờ Tôi là Tokugawa Ochida. Tôi xin lỗi vì đã tự tiện quấy rầy cô . Cô cũng vội vàng đứng dậy cúi người thật thấp chào lại anh Tôi là Kim Ly. Anh không có lỗi gì cả. Cám ơn anh đã quan tâm . Anh hỏi Tôi ngồi đây trò chuyện với cô được chứ . Cô hơi bối rối nhưng cũng gật đầu Vâng . Nỗi buồn của cô mau chóng nguôi ngoai đến không ngờ. Những ngày ở Akiruno hóa ra lại là những ngày đẹp nhất kể từ .