Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Tôi đi tới sân ga Chiều thứ Sáu. Gã bám theo sau. Thằng cha mặc cái áo phông rẻ tiền in mấy tờ đô la trước ngực, loại người ta đổ đống trên vỉa hè, bán mười lăm ngàn mỗi cái lúc sẩm tối, kèm cái quần bò cũ sờn đùi, rách gấu. Trên khuôn mặt to ngang là đôi mắt một mí, thẳng như một nét bút chì, cái mũi vừa tẹt, vừa to, nhưng trông vẫn thiếu cân đối với cái miệng rộng ngoác. Nói chung, gã trông có vẻ đần độn. Chắc chắn, những gã mắc bệnh. | TKT1 A 1 J 1 r C i r Nhà ga chiều thứ Sáu TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN QUỲNH TRANG Tôi đi tới sân ga Chiều thứ Sáu. Gã bám theo sau. Thằng cha mặc cái áo phông rẻ tiền in mấy tờ đô la trước ngực loại người ta đổ đống trên vỉa hè bán mười lăm ngàn mỗi cái lúc sẩm tối kèm cái quần bò cũ sờn đùi rách gấu. Trên khuôn mặt to ngang là đôi mắt một mí thẳng như một nét bút chì cái mũi vừa tẹt vừa to nhưng trông vẫn thiếu cân đối với cái miệng rộng ngoác. Nói chung gã trông có vẻ đần độn. Chắc chắn những gã mắc bệnh hoang tưởng tình dục không sở hữu kiểu đần độn đó. Tôi ngoái lại đằng sau liếc xéo qua vai gã. Cái nhìn vừa đủ để biết diện mạo ai đang theo mình vừa đủ làm gã chột dạ vừa đủ tạo cho tôi vẻ thờ ơ cần thiết. Tôi bước vào bên trong sân ga Chiều thứ Sáu. Phòng đợi tàu có nhiều người. Tôi tìm một chiếc ghế còn trống ngả hết mệt mỏi vào lưng ghế chân duỗi thẳng ra hai tay quàng sau gáy. Tôi lơ mơ ngủ. Chưa khi nào đến nơi đông người nhưng nhiều sự cố không lành như ở nhà ga bến xe. tôi lại có cảm giác thoải mái đến thế. Có lẽ do tôi chẳng mang bất cứ hành lý nào theo người trừ ít tiền lẻ và cái vé một chiều dắt sâu trong túi quần. Tiền và vé mỏng đến nỗi phải để ý kỹ lắm mới thấy túi quần gợn lên một tí. Vậy thì gã kia bám theo tôi làm gì Gã đứng cách tôi khoảng ba mét chếch chếch về phía trái trên lối đi vào sân ga sát mép cái ghế ngoài cùng của hàng ghế tôi đang ngồi. Không cần quay đầu sang tôi cũng biết gã đang nhìn tôi chăm chăm. Phòng chờ tàu bắt đầu thưa người. Chuyến tàu tôi đang ngồi đợi còn hơn một tiếng nữa mới đến nơi. Tôi chẳng có gì phải vội. Gã trai kia cũng không có gì phải vội. Nhắm mắt rồi mở mắt trong khoảng hai giây tôi đã thấy gã ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh tôi từ khi nào. Gã hỏi - Chị đi đâu - Đi đến cái nơi tốt nhất là sẽ không thấy chú mày ở đó. - Có lẽ là đi cùng tàu rồi chị nhỉ. Không thấy tôi trả lời gã rút bao thuốc lá ra thuốc 555 của Anh lấy một điếu vê vê trong lòng bàn tay nhưng có vẻ chưa muốn hút ngay. Vẫn cái dáng có gì mà phải vội. -